Hai ngày nữa sẽ là sinh thần của cô, à là của Trình Di Mặc mới đúng.
Nhưng bây giờ ông bà Trình đã bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc.
Họ muốn cô có một buổi sinh nhật hoàn hảo nhất, bởi vì năm sau cô sẽ không tổ chức sinh thần ở đây nữa.
" Mặc! Cô muốn quà gì? ".
Trần Tử Du nhâm nhi ly kem trêи bàn, đây là ly kem thứ mười từ khi nước vào quán này.
Hôm nay bọn cô ra ngoài chơi, sáng sớm Trần Tử Du đã chở Diệp Vân Huyên đến nhà cô rồi.
Sáng giờ bọn cô dạo hết một vòng công viên nước, nên tìm một quán cafe ngồi nghỉ.
" Cô nghĩ tôi cần gì nữa? ".
Ở Trình gia cái gì cũng có, cô chẳng thiếu thốn gì cả:" Cũng đúng...vậy tôi sẽ đến ăn giúp cô! " .Trần Tử Du xoa cằm, mặt kiểu "tôi nên làm vậy" nhìn cô.
" Vân Huyên, nhớ tới! ".
Liệu bây giờ, cô cho nữ chính xuất hiện trước mặt các nam chủ thì có tác dụng gì không nhỉ? Nếu không, sợ rằng hôm đó cô không nhịn được mà giết chết mấy tên đó mất.
" A? Tớ, tớ cũng được mời? ".
Diệp Vân Huyên nghe cô nói thì giật mình, tròn mắt lắp bắp hỏi cô.
Cố Tử nhướng mày:" Vì sao cậu không được đi? ".
Diệp Vân Huyên:" Không, không phải chỉ là tớ tớ...!" .
Trần Tử Du vỗ vai Diệp Vân Huyên:"Thôi, thôi, cô mời người ta đến dự sinh nhật cô bằng cái vẻ mặt ngàn năm không đổi đó à? Không có thành ý gì cả! Tiểu Huyên, hôm đó tôi đến đón cậu, yên tâm! ".
" Nhưng...".
Trần Tử Du hất hàm:" Không nhưng nhị gì cả, nếu cậu không đi thì cái con người trước mặt chúng ta sẽ xé xác cậu ra! ".
Cố Tử quét một ánh mắt lạnh lẽo tới Trần Tử Du.
Cái gì mà xé xác? Nhìn cô giống kiểu người như vậy lắm à? Nữ chính không tới cũng chẳng sao, cô chỉ muốn dùng cô ta dẹp loạn chút thôi.
Trần Tử Du lạnh gáy, toát cả mồ hôi, định mở miệng nói tiếp bất giác ngậm mồm lại.
" Ừm...tớ sẽ tới! ".
Diệp Vân Huyên gật nhẹ đầu, trong lòng đầy vui mừng.
Trần Tử Du:"Vậy hôm đó tôi tới đón cậu! "
" Được...".
Diệp Vân Huyên mỉm cười, ánh mắt liếc về phía cô.
Cái nhìn đó lọt vào đôi đồng tử của cô, chân mày khẽ nhíu lại.
Sao nữ chính có vẻ hạnh phúc quá nhỉ?
The Star center...
" Chào Mạc tổng! Chúng tôi có thể giúp gì cho ngài? ".
Quản lý Chung cúi người, hai tay xoa xoa vào nhau.
Trước mặt ông ta là một nam nhân anh tuấn, gương mặt góc cạnh, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.
Xung quanh nam nhân toả ra một loại khí tức, bức người khác đến không thở được.
Quản lý Chung bây giờ đang cố gắng ngăn sự sợ hãi của mình, kiên trì kéo một nụ cười nịnh hót.
Mạc Bắc Trạch hôm nay đã gác hết mọi lịch trình, để tự mình mua một món quá sinh nhật tặng cô.
Hắn không biết cô thích thứ gì, càng không biết cô muốn thứ gì.
Mạc Bắc Trạch trước khi tới đây đã hỏi trợ lý của mình, anh ta bảo "Nữ nhân cũng thích trang sức!", hắn cảm thấy cũng có lý.
Nên quyết định mua trang sức làm quà cho cô.
Mạc Bắc Trạch không buồn liếc mắt đến quản lý Chung, lạnh nhạt đi ngắm nhìn những món trang sức lấp lánh trong tủ kính.
Bỗng ánh mắt hắn dừng lại trêи một chiếc vòng cổ kim cương, được đặt riêng biệt ở một lồng kính.
Chiếc vòng cổ đính trêи mình những viên kim cương nhiều hình dạng khác nhau và một viên kim cương màu vàng nổi bật.
Nhìn sơ có thể đoán nó giá trị đến mức nào.
Quản lý Chung thấy Mạc Bắc Trạch cứ nhìn chằm chằm chiếc vòng cổ đó, liền bước tới tư vấn:" Mạc tổng, ngài thật có mắt nhìn.
Đây là sản phẩm mới nhất ở cửa hàng chúng tôi.
Chiếc vòng cổ này tên là L"Incomparable - con cưng của công ty Mouawad.
Nó được đính 91 viên kim cương Incomparable nặng tổng cộng 407,48 carats, mặt vòng cổ là viên kim cương nặng 230 carats.
Vì vậy giá trị của L"Incomparable lên tới 55 triệu USD! Nếu dùng nó làm quà, thật sự rất hợp!".
Quản lý Chung vừa nói vừa để ý sắc mặt của hắn.
Mạc Bắc Trạch nghe những lời vừa rồi càng cảm thấy hài lòng với món trang sức này hơn.
Quà cho Di Mặc của hắn ít nhất cũng phải như thế.
Hắn nhàn nhạt nói:" Gói lại! ".
" Vâng, vâng, phiền ngài chờ một lát! ".
Quản lý Chung cười tít mắt rời khỏi.
Không uổng công ông ta nói từ nãy tới giờ.
Một lúc sau, Mạc Bắc Trạch về nhà với tâm tình vui sướиɠ.
Hắn ta chắc chắn cô sẽ thích món quà này cho mà xem.
Nhưng có lẽ hắn ta sẽ không bao giờ biết, cô chẳng hề giống với nữ nhân bình thường.
Với những món đồ vô vị như thế, trong mắt cô chúng chỉ là thứ vô dụng.
Thực ra trêи đời này, cô chẳng hứng thú với bất cứ thứ đồ nào khác ngoài những thứ vũ khí loại mới, hay những sáng chế khoa học.
Kể cả các loại chất độc và thuốc nổ.
Có thể là do cô quái dị, cũng có thể là cô bị ảnh hưởng bởi sự chết chóc trong thế giới ngầm.
Sống một cuộc sống dưới đáy xã hội quá lâu, dễ dàng khiến người ta cảm thấy cuộc sống chẳng còn tốt đẹp nữa.
Nhưng cô không đến nỗi như thế, ở kiếp trước cô đã được một người cho trải nghiệm cảm giác hạnh phúc, chỉ tiếc là...!
" Màu đen, màu trắng hay màu đỏ nhỉ? Tiểu Mặc con muốn bộ nào?".
Trong phòng cô, bà Trình đang phân vân nên chọn bộ váy nào để cô mặc vào buổi tiệc.
Tính ra cũng đã hơn hai tiếng rồi nhưng bà Trình vẫn chưa quyết định được, còn đương sự thì từ nãy tới giờ cứ thảnh thơi ngồi trêи sofa xem tivi.
Mấy cái chuyện này Cố Tử căn bản không quan tâm, đối với cô thì cái gì cũng được.
Tuy cô là người thuộc trường phái hoàn hảo, nhưng không phải là vào việc nhảm nhí này!
Cố Tử qua loa:" Mẹ cứ chọn đi ạ! ".
" Ài...không phải con là người mặc sao? Bảo mẹ chọn làm sao được? Nào, đến đây! ".
Bà Trình tới sofa nắm tay cô lôi đi, trêи giường là ba chiếc váy dạ tiệc vô cùng đẹp, gồm ba màu trắng - đỏ - đen, kiểu dáng cũng khác nhau.
Tất cả đều là của nhà thiết kế nổi tiếng, nên giá trị rất cao.
Nhưng bắt cô chọn như thế nào đây? Việc này cô hoàn toàn mù tịt.
Bà chỉ tay vào ba chiếc váy đẹp đẽ ấy, nói:"Con xem, con muốn mặc bộ nào? ".
Cố Tử bất lực :" Mẹ thích cái nào mẹ cứ chọn, con sẽ mặc!".
" Cái con bé này, có phải mẹ mặc đâu chứ? ".
Bà vỗ vào mu bàn tay cô.
Cố Tử thở dài, khoanh tay nhìn ba bộ váy kia.
Thôi thì cứ chọn đại một cái đi, dù gì cũng chỉ mặc có một ngày:" Cài này đi ạ! ".
Cô đưa tay chỉ vào cái váy màu đỏ nằm ở rìa bên phải.
Bà Trình cười hớn hở, cẩn trọng cầm bộ y phục lên ngắm nghía :" Ừm, rất hợp với con.
Tiểu Mặc con có mắt thẩm mỹ lắm đấy! ".
" Haha...".
Mắt thẩm mỹ gì chứ? Cô chỉ nhắm mắt chọn đại thôi.
Bà Trình cười nói :" Mẹ mang hai bộ này đi, con cất váy vào tủ quần áo đi nhé! "
" Vâng! ".
Cô khó khăn gật đầu.
Cửa phòng đóng lại, Cố Tử mệt mỏi nhìn chiếc váy lộng lẫy trêи giường.
Vươn tay túm lấy rồi quăng thẳng vào tủ quần áo không chút thương tiếc.
Muốn cô nâng niu thứ này? Nằm mơ!
Ngồi trêи sofa, đôi đồng tử nâu sẫm nhìn những cảnh đang xảy ra trong tivi.
Một cô gái vì tên đàn ông không xứng đáng mà không ngại đánh mất cả tính mạng, trước khi chết còn mỉm cười mãn nguyện.
Cố Tử cười lạnh, vơ lấy điều khiển tắt tivi.
Tình yêu như con dao hai lưỡi, làm người ta hạnh phúc cũng làm người ta đau khổ.
Cho dù là một kẻ máu lạnh, cô cũng đã từng trải qua cảm giác này, nhưng người đàn ông của cô không cặn bã như thế.
Cố Tử tựa đầu vào thành ghế, nhắm mắt suy tư.
Không biết, hôm đó sẽ xảy ra chuyện gì đây.
Nếu nữ chính xuất hiện, có thay đổi được các nam chủ không nhỉ?
Nếu như kỳ tích xảy ra, khiến các nam chủ hồi tâm chuyển ý thì đó chắc chắn là một điều may mắn đối với cô.
Nhưng nếu không khiến họ thay đổi, sợ rằng sau này cô sẽ phải đau đầu để đối phó với họ.
Cố Tử cô chẳng thà xông pha chiến trận còn hơn ở đây gắng chút hơi tàn tìm cách né tránh nam chủ.
Với cô, họ giống như âm hồn bất tán, bám mãi không buông.
Đôi lúc cô hận không thể một đao chém chết họ, nhưng làm sao đây, ở thế giới mới cô chỉ muốn rửa tay gác kiếm, không muốn sát sinh nữa.
Suy cho cùng cô vẫn muốn tích đức cho đời sau.
END.
-------
- Ba chiếc váy :img
.