Cố Tử Làm Nữ Phụ


Thời điểm cô dùng xong bữa sáng cũng là lúc điện thoại của đám người trường Tây Dương bọn cô cùng một phần của hai trường khác rơi vào trạng thái đầy bộ nhớ.

Cố Tử không hề biết, cô đã thu nhặt thêm một lượng fan não tàn khá lớn.

Thời gian cho bữa sáng kết thúc, mọi người đi theo đội trưởng Mân đến nơi huấn luyện đầu tiên.

Khi tới đó mọi người được một phen sững sờ.

Trước mắt họ là hàng chục các chướng ngại vật, từ dễ đến khó.

Đoán chắc hôm nay sẽ là một ngày mệt nhọc.

Chướng ngại đầu tiên là một thanh gỗ được đặt trêи hai trụ tròn tạo thành một cây cầu, thế nhưng bề rộng của nó chỉ có 10cm theo yêu cầu của đội trưởng là tất cả phải dùng tốc độ nhanh để vượt qua nó.

Chướng ngại thứ hai là các cây gỗ tròn được buộc bằng dây thừng ở hai đầu, sợi dây mắc trêи hai thanh xà tạo thành hàng chục cái xích đu, chướng ngại này cũng cần tốc độ để vượt qua nhưng để chạy trêи những cái xích đu đong đưa đó quả thực rất khó.

Chướng ngại thứ ba là một bức tường cao hơn 3m, bức tường phải lấy đà mới có thể leo lên được.

Chướng ngại thứ tư có 7 bậc thang, phía trước là các trụ tròn được dựng theo hình thức khác nhau, độ cao khác nhau, độ xa khác nhau.

Chướng ngại này yêu cầu người thực hiện phải thật tập trung nếu không sẽ trượt chân rơi xuống.

Và còn vô số cái chướng ngại khác.

Đám học sinh nhìn chúng mà ngán ngẩm, than vãn, than trời trách đất.

Thấy mọi người thiếu sức sống, đội trưởng Mân hô to :" Các cô cậu như vậy thì xứng làm chủ nhân tương lai của đất nước sao? Với cái thân thể gà bệnh đó của các cô cậu tôi chỉ cần một tay là dí bẹp hết!".

" Đội trưởng, ngài nói như vậy có hơi quá rồi không? ".

Một nam sinh nghe vậy bất mãn.

" Quá cái gì! Không phục thì lên đây đánh với tôi!".

Đội trưởng Mân nghiêm mặt.

Nam sinh đó liền im lặng, cúi đầu không nói.

" Có ai không phục thì lên đây, Mân Thế Hà tôi tiếp hết! ".

Cả đám đều không ai lên tiếng.

Ha, dám lên tiếng sao? Lũ này đều là cậu ấm cô chiêu chỉ được cái mồm chứ khi nào động tay động chân đâu? Không cần cô ra tay, cái ông đội trưởng Mân đó cũng đủ xử bọn họ rồi.

" Hừ! Nếu sau này không muốn bị khinh thường, thì phải cố gắng rèn luyện.


Một tháng này là để các cô cậu nâng cao bản thân chứ không phải là du lịch.

Nghe rõ chưa? ".

Đội trưởng Mân gằn giọng.

" Rõ! ".

Đám học sinh đứng thẳng người, nghiêm trang.
" Tốt, vậy thì chúng ta bắt đầu từ trường Lữ Thành.

Xuất phát!" .
Tiếng còi vang lên, lần lượt từng nam nữ sinh trường Lữ Thành tiến hành bài huấn luyện đầu tiên.

Cố Tử nhìn theo từng động tác của họ mà lắc đầu.

Quá tệ!
" Mặc à...cô thấy thế nào? ".

Trần Tử Du vừa chống cằm vừa liếc nhìn cô hỏi.

" Đơn giản! ".

Cô không nhanh không chậm trả lời.

Trần Tử Du nghe vậy liền bĩu môi, lườm cô đến cháy mặt.

Cố Tử khó hiểu nhìn cô ta.

Chẳng lẽ cô trả lời sai sao?
" Tiểu Mặc, bài huấn luyện này em thực hiện được không? Nếu không thì có thể không tham gia, tôi giúp em xin! ".

Tạ Thần ở đâu nhảy ra chắn trước mặt cô.

Cố Tử lạnh lùng nhìn hắn:" Anh xem thường tôi? ".
" Không có, chỉ là bài huấn luyện này khá khó, sợ là quá sức với em.

".

Hắn ôn nhu nhìn cô, ngữ điệu đầy vẻ quan tâm.

" Muốn biết có quá sức hay không, thì cứ đợi mà coi! ".

Cố Tử không nhìn hắn, nhếch môi nói.

" Tiểu Mặc...".


Lỡ cô tham gia rồi bị thương thì sao đây? Hắn sẽ lo đến chết mất.

Cô lạnh nhạt :" Cảm ơn sự quan tâm của anh.

Anh biến được rồi! ".

Còn ở đây nữa tôi lập tức thiến anh!
" Được...".

Ngữ khí lạnh lùng của cô khiến hắn vô cùng khó chịu, nhưng chẳng thể làm gì được.

" Chậc chậc, cô tổn thương nam thần của đám nữ sinh trường mình rồi đấy! Không sợ bị họ đánh chết à? ".

Trần Tử Du chậc lưỡi.

Cố Tử nhướn mày:" Muốn đánh thì tôi tiếp! ".
" Ngạo mạn! ".

Trần Tử Du bĩu môi, móc từ trong túi quần ra ba viên kẹo cao su đưa cho cô và Diệp Vân Huyên mỗi người một viên.

" Di Mặc, cậu có khát nước không?" Diệp Vân Huyên kéo nhẹ tay áo cô, nhỏ giọng hỏi
" Một chút! ".

Đứng giữa trời nắng thế này, cô cũng cảm thấy có chút thèm nước.

" Cậu uống đi này! ".

Diệp Vân Huyên không biết lấy đâu ra một chai nước suối mát lạnh đưa cho cô.

" Cậu lấy ở đâu vậy? ".

Cố Tử nhận lấy, nghi hoặc nhìn nữ chính.

" Tớ lén mang theo đó! " .Diệp Vân Huyên thì thầm vào tai cô.

" Cậu cũng làm mấy việc này? ".

Cô cười khẽ, nhướn mày nhìn Trần Tử Du, không nghĩ nữ chính ngoan ngoãn lại làm chuyện này.

Vốn khi ra đây, đội trưởng Mân đã cấm mang theo bất cứ nước uống, đồ ăn gì bên người.

Lúc nãy Trần Tử Du mang kẹo ra cô không ngạc nhiên, con nhỏ này cái quái gì cũng dám làm.

Còn nữ chính thì hơi bất ngờ đó!
" Tớ...đề phòng trường hợp xấu nhất thôi!".


Diệp Vân Huyên gãi gãi đầu cười trừ.

Cô nheo mắt :" Vậy tôi hơi khát cũng là trường hợp xấu? " .
" Không, không có, Di Mặc cậu, cậu khác...".

Diệp Vân Huyên cúi đầu.

" Oh...xem ra tôi rất đặc biệt nhỉ?".

Cố Tử nhếch môi, tay mở chai nước uống một ngụm.

Diệp Vân Huyên bên này mặt đỏ như trái cà chua.

Hơn một tiếng sau, trường Lữ Thành và Hoa Lăng cũng thực hiện xong bài huấn luyện, nhìn ai nấy đều rất tàn tạ.

Đến lượt trường Tây Dương, bắt đầu là lớp 12A3.

Hai trường kia thành tích cao nhất là chướng ngại thứ bảy - chính là 14 thanh xà đơn được đặt cách nhau 1m người thực hiện phải dùng tay để đu qua các thanh xà đơn đó.

Nếu vượt qua 15 chướng ngại thì sẽ thành công và được nghỉ giải lao tận 1 tiếng, vì bài huấn luyện này khá khó nên chỉ cần trường có một học sinh thành công là được.
Học sinh Tây Dương vốn thể lực kém nhất trong 3 trường, nên không thể tránh khỏi chuyện bị hai trường còn lại xem thường.

Họ cho rằng bọn cô sẽ chỉ dừng lại ở chướng ngại thứ năm.

Đúng thật, học sinh trường cô chỉ dừng lại ở chướng ngại thứ năm, nữ sinh thì chẳng ai vượt qua thứ ba cả.

Chậc chậc, yếu thế sao? Từ nãy tới giờ chắc chỉ được Trần Tử Du là dừng ở thứ năm thôi.

Chướng ngại thứ năm là một đường vòng cung, đầu bên này chỉ cần trượt xuống, đầu bên kia thì phải leo lên, nhưng lại khá trơn trượt, họ bị mất nhiều sức ở các chướng ngại trước nên giờ khó có thể vượt qua được.

Cố Tử là người cuối cùng thực hiện, cô đứng trước chướng ngại thứ nhất giương môi cười nhạt.

Chỉ cần 5 phút, cô sẽ hoàn thành 15 chướng ngại trong vòng 5 phút!
Cô nhấc chân chạy thật nhanh, bay lên cây cầu và vượt qua nó, chướng ngại thứ hai, thứ ba,...!và các chướng ngại khác cũng vậy.

Cô vượt qua nó một cách dễ dàng, khiến cho người xem trố mắt ngạc nhiên.

Đến chướng ngại thứ bảy, bọn Hoa Lăng và Lữ Thành đều nghĩ cô sẽ thất bại nhưng không, 30 giây sau cô đã hoàn thành và vượt tiếp các chướng ngại khác.

Phương Hiểu Lâm mặc kệ hình tượng, cao giọng hét lớn "" Mặc ca giỏi quá!".
Chu Dư Tịnh ngồi bên cạnh vỗ tay hú hét :"Mặc ca là số một! ".
" Trình Di Mặc của bản thiếu gia là giỏi nhất! ".
" Mặc ca cố lên!".
" Cố lên! ".
" Cố lên! ".
Khu vực trường Tây Dương liên tục vang lên tiếng cổ vũ, tiếng vỗ tay.

Hai trường còn lại cũng trố mắt nhìn từng động tác thuần thục vượt qua các chướng ngại dễ dàng của Cố Tử.

Họ chính là không ngờ, một cô gái nhỏ bé như Cố Tử lại có khả năng làm được chuyện như vậy.

5 phút sau...!
" Mặc ca làm được rồi! ".

" Mặc ca em yêu anh! ".
" Mặc ca em muốn sinh khỉ con cho anh! ".
" Di Mặc của anh! Giỏi lắm!".
" Mặc ca! ".
" Mặc ca! ".
" Mặc ca! ".
Cô đã đến đích, đứng trước mặt cô là đội trưởng Mân đang treo vẻ mặt ngạc nhiên.

Cô búng tay một cái làm ông ta giật mình, cười cười nhìn cô.

" Bạn học! Em làm tốt lắm, có mệt không?".

Đội trưởng Mân thấy cô chẳng có gì mệt mỏi, thở dốc cũng không.

" Không có! ".

Cố Tử lạnh nhạt trả lời.

Đội trưởng Mân hiếm có khen ngợi :" Xem ra thế lực có em rất tốt! "
" Vâng! ".

Cô thản nhiên gật đầu.

Đội trưởng Mân cười nói "" Được rồi, em về với các bạn đi.

Trường Tây Dương của bọn em được nghỉ trưa 1 tiếng.

Nghỉ ngơi cho tốt! ".
" Cảm ơn! ".

Cố Tử thong dong bước về phía đám người Tây Dương, lúc đi ngang hai trường kia tiếng xì xào bàn tán lọt vào tai cô.

Cô chẳng bận tâm mà tiếp tục đi.

Họ nhìn bóng lưng cô bằng ánh mắt kinh ngạc, ngưỡng mộ, sùng bái...!
" Cái bạn Di Mặc này cừ thật!".
" Đúng đúng, nhìn yếu đuối như vậy không ngờ lại tài giỏi đến thế! ".
" Haha, đến nam nhân chúng ta cũng không bằng cô gái này.

Siêu thật!".
" Đột nhiên tôi muốn chuyển trường!".

Một nam sinh chống cằm dõi theo bóng lưng cô lên tiếng.

" Tôi cũng vậy!".

Nam sinh bên cạnh gật gù hưởng ứng.

" Chỉ trong một ngày trái tim tôi đã bị Tây Dương giam cầm!".
Hàng loạt câu nói sùng bài của hai trường kia được vang lên, bất quá cô không nghe thấy vì vừa nãy cô đã kéo đám người Tây Dương đi tận hưởng 1 tiếng giải lao rồi.

Lúc này, có một ánh nhìn nóng rực hướng về phía cô rời đi, chủ của ánh mắt đó nhếch lên một nụ cười yêu nghiệt.
END..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận