Sau khi Cố Tử "vô tình" tạo ra "chấn động" ở sân thể ɖu͙ƈ, cô bị một đám nữ sinh vây quanh, họ bám lấy cô từ sân thể ɖu͙ƈ - phòng thay đồ - lớp học.
Khó khăn lắm, cô mới lếch được cái xác về nhà.
Vừa về cô liền chui xuống bồn tắm để ngâm mình.
Con mẹ nó, cả ngày hôm nay thật xui xẻo, cô chỉ làm màu một tí thôi đã bị truy lùng như thế rồi.
Sau này sao cô dám làm màu nữa chứ? Nhắc mới nhớ con nhỏ Trần Tử Du chết tiệt, trơ mắt nhìn cô bị bám lấy, còn lôi ra vai diễn "cô vợ tội nghiệp" để trêu ghẹo cô.
Quá khốn nạn!
Cố Tử sau một lúc gào thét trong bồn tắm cũng chịu đi ra.
Cô thay một bộ quần áo thoải mái, mát mẻ rồi xuống lầu ăn tối.
Ông bà Trình vừa ăn vừa nói chuyện, còn cô chỉ im lặng, lâu lâu đáp lại câu hỏi của họ.
" À mà bà này, ngày mai là sinh thần của Mạc lão gia rồi đấy! ".
Ông Trình buông đũa, từ tốn nhìn bà.
" Nhanh vậy sao? ".
Bà Trình kinh ngạc.
Ông Trình gật đầu :" Phải, tôi cũng cho người chuẩn bị quà rồi, ngày mai sẽ qua Mạc gia chúc thọ ông ấy! " .
Bà cười hiền hậu :" Ừm! Vậy ông gửi lời hỏi thăm tới Mạc lão gia và hai ông bà Mạc giúp tôi! ".
" Được, phải rồi Tiểu Mặc! " .Ông Trình bỗng gọi cô.
Cố Tử ngẩng đầu :" Vâng? ".
Ông Trình nhìn cô hỏi :" Tối mai con đi với ba nhé? ".
Cố Tử ngập ngừng chốc lát, mới lên tiếng :" Dạ! ".
" Bà nhớ chuẩn bị cho con bé nhé! " .Ông Trình quay sang nói với bà.
" Tôi biết rồi! ".
Thực ra cô không muốn đi cho lắm, vì ở đó có một tên nam chủ chết tiệt.
Nhưng cô cũng không muốn làm ông Trình thất vọng nên đành phải đi thôi, cứ coi như là đi để bảo vệ ông Trình trước mấy nữ nhân khác đi.
Nhưng giờ cô cũng không biết ở đó sẽ xảy ra chuyện gì, vì nữ chính rất khác so với cốt truyện.
Trong nguyên tác, Diệp Vân Huyên từ khi chuyển vào lớp cô đã nhận được sự chú ý của Tạ Thần, dần dần Tạ Thần yêu say đắm cô ta.
Sinh thần của Mạc lão gia, Tạ Thần đưa Diệp Vân Huyên đến, tại đó gặp các nam chủ Trần Tử Lăng, Tần Hi Vũ, Mạc Bắc Trạch.
Dáng vẻ e thẹn, dịu dàng, trong sáng của Diệp Vân Huyên khiến các nam chủ động lòng.
Trình Di Mặc càng ngày càng ghen ghét Diệp Vân Huyên, cho rằng cô ta đã có Tạ Thần còn dụ dỗ nam nhân khác.
Nên Trình Di Mặc ngay tại đó tát vào mặt Diệp Vân Huyên, mắng cô ta lẳng lơ, không biết xấu hổ.
Cũng chính vì Trình Di Mặc hành động như thế đã bị Tạ Thần xô ngã xuống hồ bơi, khiến Trình Di Mặc bị sốt cao đến nhập viện.
Còn Diệp Vân Huyên trong thời gian không có nguyên chủ, giành được trái tim của các nam chủ khác.
Nguyên chủ sau khi xuất viện thì tìm Diệp Vân Huyên gây sự, bị cô ta mách với đám nam chủ kia, không dừng lại ở đó Diệp Vân Huyên còn thêm mắm dậm muối khiến nguyên chủ bị hiểu lầm.
Và bi kịch từ đó diễn ra.
Nhưng bây giờ, cốt truyện đã bị thay đổi, Diệp Vân Huyên không bị hắc hoá, cũng không có bất kì quan hệ gì với Tạ Thần.
Còn Tạ Thần thì nói sẽ khiến cô thích hắn, bây giờ nữ chính bị thương phải ở nhà dưỡng bệnh, không thể đến Mạc gia.
Nhưng nếu không bị thương, cô ta cũng không có cách nào đến Mạc gia.
Mọi chuyện đang dần lệch khỏi quỹ đạo rồi!
Tối ngày hôm sau, cô được bà Trình sửa soạn để chuẩn bị cùng ông Trình đến Mạc gia.
Chuyên gia trang điểm bôi bôi trét trét lên mặt cô cái gì đó, ừm cô vốn không biết mấy cái này.
Cô cùng lắm chỉ biết son môi, còn những thứ gì gì đó thì cô chịu.
Khâu chuẩn bị hoàn tất, cô nhìn người trong gương thầm cảm thán.
Quả nhiên là Trình Di Mặc, xinh đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn, đến cô còn bị hấp dẫn nữa là.
Không chừng, mắt của những tên nam chủ đó mù hết cả rồi.
Cô đứng dậy, cười tươi nhìn bà Trình.
Bà Trình chọn cho cô một chiếc sườn xám màu đen, đường xẻ cao đến đùi, một đôi giày cao gót mũi nhọn cùng màu.
Tóc của cô được búi thấp phía sau, còn cài thêm một bông hoa mẫu đơn đỏ khá nhỏ, phía trước thả vài nhúm tóc lưa thưa.
Cô được trang điểm theo phong cách quyến rũ, sắc sảo, muôn phần quý phái, toả ra khí chất của một quý cô.
Đôi môi màu đỏ rượu mọng nước làm nổi bật làn da trắng mịn.
Cố Tử bây giờ chỉ hai từ "mỹ nhân" không thể nói lên hết vẻ đẹp của cô.
" Con gái mẹ đẹp lắm! ".
Bà Trình tấm tắc.
Cố Tử mỉm cười." Cảm ơn mẹ! ".
Bà nắm lấy tay cô nói :" Nào! Xuống thôi, đừng để ba đợi lâu!"
" Vâng! ".
Mạc gia.
Chiếc Rolls-royce sang trọng dừng lại trong sân Mạc gia, các quan khách đồng loạt nhìn về phía này.
Họ đều biết đây là xe của Trình gia, họ mong chờ muốn thấy Trình tổng, người đàn ông từ hai bàn trắng gây dựng nên Trình thị - một con rồng trong giới kinh doanh.
Ông còn là một người chung thủy, bao lâu nay ông chỉ có một người vợ là Nhan Quân, bên ngoài không hề có người nào khác.
Khiến nhiều người ghen tị với bà Trình không thôi.
Ông Trình bước ra, khác với khuôn mặt nghiêm nghị khi làm việc, sắc mặt ông hoà nhã, hiền hậu.
Cô cũng bước ra sau ông Trình, đóng cửa xe lại rồi đứng cạnh ông, tay trái khoát tay ông tay phải cầm một chiếc hộp nhung - quà do ông Trình chuẩn bị.
Cố Tử vừa bước mọi người xung quanh đều sững người, ngây ngất trước vẻ đẹp của cô.
Cô thong thả cùng ông Trình bước vào trong.
Những ánh mắt ấy vẫn không rời khỏi cô, gương mặt cô lạnh lùng không chút biểu cảm.
Nhưng trong mắt mọi người đó là một nét đẹp lãnh đạm, cao quý, quyến rũ, kiêu sa.
Cô như một đoá hồng gai, đứng giữa một rừng hoa dại.
Khiến người ta say mê nhưng không thể chạm vào được.
Vào trong, ánh mắt nhìn cô ngày càng nhiều, cô cũng không muốn quan tâm, chỉ nhẹ nhàng giương một nụ cười mỉm.
Hành động này khiến biết bao nhiêu nam nhân rung động, nữ nhân người khen ngợi, người đố kị.
Bước tới chỗ Mạc lão gia đang ngồi trêи chiếc sofa đơn ở chính giữa, bên tay trái là ông bà Mạc và Mạc Bắc Trạch.
Hắn mặc một bộ âu phục màu đen, sơ mi trắng cà vạt đỏ, mái tóc đen nhánh được vuốt ra sau, đôi mắt phượng sắc sảo đầy mê hoặc, mũi cao thẳng, đôi môi khẽ nhếch tạo một độ cong như có như không.
Tầm nhìn của cô không dừng trêи người Mạc Bắc Trạch quá 3 giây.
Hắn nhìn thấy không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ cô không bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của hắn?
Cố Tử cùng ông Trình đi tới gần Mạc lão gia.
Ông Trình cung kính :" Chào Mạc lão gia, lâu rồi không gặp ông!".
" Chào Mạc lão gia, chú Mạc, dì Mạc, Mạc tổng! " .Cố Tử cũng cúi người theo chào hỏi từng người.
Ông bà Mạc gật đầu cười tươi nhìn cô, còn Mạc Bắc Trạch mặt vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt không rời khỏi người cô.
" Trình tổng đó à? Tới rồi sao? Ngồi đi, ngồi đi!".
Mạc lão gia cười híp mắt.
" Vâng vâng! ".
Ông Trình thận trọng ngồi xuống, cô cũng nhẹ nhàng ngồi sang bên cạnh.
"Đây là Tiểu Mặc sao? ".
Mạc lão gia nhìn sang cô.
Ông Trình cười nói :" Đúng vậy, đây là Tiểu Mặc, con gái của tôi! ".
Mạc lão gia gật gù khen ngợi :" Đúng là càng ngày càng xinh đẹp, rất giống mẹ nó còn trẻ!".
Ông Trình :" Haha! Mạc lão gia quá lời rồi! ".
Ông Mạc cười nói :" Này lão Trình, hiếm khi thấy ông dẫn Tiểu Mặc ra ngoài.
Hôm nay lại đưa đến đây là để khoe nhà ông có một đại mỹ nhân sao?" .
" Nào có chứ! ".
Ông Trình ngoài nói vậy nhưng trong lòng vui vẻ không thôi.
" Lão Trình ông thật có phúc! Có được cô con gái bảo bối vừa xinh đẹp lại giỏi giang như vậy, chỉ trách cho nhà tôi bất hạnh, có mỗi thằng con này.
Suốt ngày chỉ biết cấm đầu vào công việc, có bao giờ quan tâm tới mẹ nó đâu! ".
Bà Mạc giận dỗi nhìn Mạc Bắc Trạch.
" Mẹ, con cũng là do mẹ sinh ra đó! Nếu mẹ thích con gái thì cứ sinh thêm một đứa nữa, con không ngại có em gái đâu! ".
Mạc Bắc Trạch tỏ vẻ vô tội.
" Cái thằng nghịch tử này! ".
Bà Mạc đánh vào lưng Mạc Bắc Trạch.
Ông Trình lên tiếng giải vây cho Mạc Bắc Trạch :"Bà Mạc này, tôi thấy Bắc Trạch rất tốt, biết giúp lão Mạc quản lý công ty phát triển như vậy, quả là một đứa trẻ tài giỏi!".
Bà Mạc vẫn không buông tha, vừa nói vừa liếc xéo đứa con trai bên cạnh :" Ông không cần nói đỡ cho nó, quản lý công ty thì sao chứ? Đến bây giờ vẫn chưa có bạn gái, lỡ sau này tôi không có cháu bồng tôi nhất định sẽ đuổi nó ra khỏi nhà!".
" Mẹ à, con chỉ mới 27 thôi mà, còn nhiều thời gian! ".
Hắn như có như không liếc nhìn cô gái từ nãy tới giờ vẫn không để mắt tới hắn.
Bà Mạc bực dọc :"Hừ, con cứ nghĩ như thế thì bao giờ mới có vợ!".
" Thôi thôi thôi, hôm nay là sinh thần của ta, các con đừng lôi chuyện này ra được không?".
Mạc lão gia lên tiếng ngừng chuyên mục không liên quan này.
Ông Trình chắp tay chúc thọ :" Phải rồi, Mạc lão gia, Trình mỗ chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!"
" Đây là quà của ba cháu, chúc Mạc lão gia phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn! ".
Cố Tử đứng dậy, hai tay đưa hộp nhung cho Mạc lão gia, cúi người chúc thọ.
" Ngoan, ngoan lắm!".
Mạc lão gia vui vẻ nhận lấy.
END..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...