Một đêm này Nhan An ngủ rất ngon, lúc đồng hồ báo thức vừa rung lên cô đã tỉnh, ánh mắt xúc động và tràn trề sức sống.
Lúc này Vương Ly An vẫn chưa tỉnh, nên Nhan An nhẹ nhàng cầm điện thoại đi vào nhà vệ sinh, vừa khéo Á Mạn cũng vừa thức dậy nhắn tin sang.
Mạn: Vì công việc mà phải bỏ rơi em gái nhỏ mất mấy ngày, em gái nhỏ có việc gì cần chị đây giúp không?
Nhan An: Chị à, em đây sống tốt lắm, chị không cần lo lắng đâu ha.
Mạn:?
Mạn: Không bạo phát trong trầm mặc thì chính là biến thái trong trầm mặc đấy.
Mạn: Em thế này chị đây càng lo hơn nè.
Nhan An lập tức bật cười.
Nhan An: Không nói với bà chị nữa, cực phẩm gọi em đây đi huấn luyện buổi sáng, nên em gái phải ra ngoài bây giờ luôn rồi!
Á Mạn xem thời gian, sau đó tính toán chênh lệch múi giờ, lúc này trong nước vẫn chưa đến 6 giờ sáng, mặt trời còn chưa thèm ló ra đâu.
Mạn: Cái đệch, cách màn hình điện thoại mà bà đây đã có thể sờ được cái tâm tư muốn "thượng" cực phẩm của cậu rồi đấy.
*
Ba ngày huấn luyện tập trung kết thúc chính là đợt sát hạch của các nhân viên mới.
Nội dung sát hạch chính là lập tổ bay, mỗi tổ bay sẽ chính thức bước vào thời gian sát hạch bắt đầu từ lúc bước lên máy bay.
Nhan An và Thẩm Điềm được phân vào một tổ, hai người nhìn nhau một cái, đều có thể nhìn thấy ánh sáng quyết chiến quyết thắng đang toát ra từ ánh mắt đối phương.
Hôm nay Thẩm Điềm trang điểm cực kỳ tỉ mỉ và xinh đẹp, đôi mày màu đen và bờ môi hồng, trông vừa trẻ trung, vừa xinh đẹp, lại vừa dịu dàng và thân thiết, không toát ra chút công kích nào, tất cả đều vô cùng thích hợp.
Anh bạn trai kỹ thuật của cô ấy cuối cùng cũng đã hiểu chuyện, anh ta bị Thẩm Điềm chiến tranh lạnh mấy ngày, hôm trước cuối cùng cũng biết đường lo lắng, còn suýt chút nữa là bay ngay sang Hải Nam để nói chuyện trực tiếp với cô ấy, anh ta còn nói, dịp tết năm nay nhà trai sẽ đến gặp nhà gái, sau đó qua tết đợi Thẩm Điềm có thời gian thì đưa cô về nhà, và đến cuối năm sau dù là trời sập cũng sẽ kết hôn.
Nhan An nghịch ngợm nháy mắt với Thẩm Điềm đang vui vẻ đến mức phát sáng, đối phương nhướng mày và nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp với cô.
Lúc Nhan An bước vào khoang điều khiển mô phỏng của máy bay A330, Thiền Ngật đã ngồi vào vị trí cơ trưởng, Nhan An báo cáo công tác kiểm tra với anh, rồi chờ đợi chỉ thị từ tháp điều khiển để khởi động máy bay.
Cô liếc nhìn vào bầu trời bên ngoài cửa sổ, hôm nay bầu trời trong xanh không một gợn mây với những cơn gió nhẹ.
"Hôm nay chắc chắn là một chuyến bay hoàn mỹ." Nhan An khẳng định, giọng nói của cô cũng toát ra vẻ tự tin.
Thiền Ngật nhìn đường băng thẳng tắp phía trước máy bay và đáp: "Tôi cũng vô cùng trông chờ."
Kỳ sát hạch của nhân viên mới chính là kiểm tra lại sự luyện tập của mọi người trong một tháng qua, các phi công đã đi đến giai đoạn này thì chỉ cần tay không bị chuột rút hoặc đầu óc không bị chuột rút thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, và đương nhiên tiền đề là cơ trưởng hướng dẫn không cố tình làm khó bạn..
Sau khi máy bay hạ cánh ổn định, Nhan An điền xong bảng nhiệm vụ, CPF (*) và kết thúc lưu trình, thì buổi sát hạch hôm nay cuối cùng cũng xem như hoàn thành.
Mặt khác, vì muốn biểu thị sự coi trọng của bản thân đối với buổi sát hạch hôm nay, nên hôm nay Nhan An còn cố ý kẹp mi, chuốt một lớp mascara mỏng, mà theo như cách nói của cô thì cô muốn dùng dáng vẻ xinh đẹp để thi lấy một kết quả thật xinh đẹp.
Cho nên lúc này khi Nhan An khẽ chớp mắt liền giống như một tinh linh xinh đẹp: "Báo cáo cơ trưởng, đã hoàn thành hạ cánh!"
Thiền Ngật chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.
Nhan An: "Cơ trưởng anh không muốn đánh giá một chút ạ?"
Thiền Ngật: "Cũng được."
Không tồi, cũng được, cũng tàm tạm, mấy từ này nhìn chung đều có chút qua loa chiếu lệ.
Nhưng nếu từ trong miệng Thiền Ngật nói ra, Nhan An biết rằng có nghĩa là lần sát hạch này cô vượt qua rồi ^o^.
Vì anh là một người vô cùng thẳng thắn, nên anh sẽ không lãng phí nước bọt để nói ra mấy câu nhận xét đao to búa lớn thừa thãi.
Không được chính là không được, tạm được có nghĩa là đã đạt được tiêu chuẩn anh đề ra.
Nhan An hưng phấn yeah một tiếng, sau đó nói với anh: "Nếu tôi đã sát hạch qua, thì Thiền cơ trưởng nhớ cho tôi chuyển nhà ra khỏi danh sách đen nhé." Cô chỉ vào anh rồi chỉ bản thân và bổ sung thêm, "Làm đồng nghiệp tốt thì nên hòa thuận, yêu thương nhau mới phải ạ."
Thiền Ngật đang cúi đầu điền cái gì đó, nghe cô nói vậy mà bật cười, anh không ngẩng đầu lên mà chỉ vờ như không hiểu rồi đáp: "Giữa đồng nghiệp với nhau, nếu có việc gì có thể liên hệ với tôi qua FT (**).
"
Đây chắc là Thiền Ngật trong mắt những người xung quanh.
Một người mà trong thời gian làm việc, chỉ thích nói về công việc, không thích hàn huyên, đùa cợt, hoặc buôn chuyện vớ vẩn, giống như một tảng băng khô không thể hơ nóng dưới ánh mặt trời, trông khí chất thoát tục như thần tiên, lại vô cùng đẹp trai, khiến ai cũng xiêu lòng.
Nhưng khi muốn dựa gần vào anh lại cảm thấy quá lạnh lùng, sờ lên đến tay cũng bị đông cứng, thậm chí nếu sờ quá lâu còn bị thương nữa, khiến cho những kẻ phàm nhân tục khí đều phải lùi bước.
Nhưng Nhan An lại là một kẻ không giống phàm nhân bình thường.
Theo như cách nói của Châu Miễn thì vị tổ tông này chính là một đứa ngốc vô tình vô tâm vô phế, cực kỳ bướng bỉnh, và không hiểu lòng người, nên lúc nào cũng có thể tươi cười vui vẻ được.
Mà thực ra, nếu nói người hiểu Nhan An nhất chắc không ai có thể vượt qua được Châu Miễn.
Vì hai người đã xưng huynh gọi đệ từ lúc còn cởi truồng, lúc nhỏ còn là hai đứa trẻ xinh đẹp khiến mọi người trong đại viện yêu quý, lúc đó mọi người thường khen Nhan An là đứa trẻ ngoan ngoãn, dù bố không ở nhà nhưng vẫn không khóc không nháo, khi thấy trẻ con nhà khác đòi bố làm ngựa cõng, Nhan An còn chống eo kiên nhẫn khuyên đứa bé kia rằng công việc của bố rất vất vả, cậu không được như vậy, làm thế này là không ngoan đâu.
Khiến mọi người cứ luôn miệng khen cô nhóc này thật ngoan, mỗi ngày đều vui vẻ cười đùa, ngã đau cũng mỉm cười rồi ngồi dậy phủi tay chứ không thấy cô nhóc khóc bao giờ.
Lúc đó bà Lương đứng từ xa nhìn Nhan An mới chỉ cao đến đầu gối mình mà lắc đầu và nói, đứa trẻ này đã đối diện với cô độc trong thời gian dài nên dần dần miễn dịch với sự cô đơn, cho nên góc khuất buồn bã trong tính cách nó bị nén chặt thành một góc nhỏ xíu, còn trong ánh mắt chỉ luôn hướng về ánh mặt trời rực rỡ.
Châu Miễn lúc đó cũng chỉ là một đứa nhóc con, cậu ta còn cởi truồng đứng phía sau mà nói với người bên cạnh rằng Nhan An không phải là đứa nhóc ngoan, mà nó chỉ là một đứa ngốc thôi.
Sau khi lớn lên, Châu Miễn vẫn cảm thấy Nhan An là đứa ngốc, bởi vì người đơn thuần như cô, dù đứng dưới ánh nắng bị phơi cho bỏng rát cũng vẫn cảm thấy vui vẻ, hoặc đứng giữa trời tuyết lạnh bị đóng băng cô cũng không hề đau lòng, mà chỉ cho rằng, có thể nhìn ngắm cảnh đẹp thế này thì chịu khổ chút có sao?
Lúc này Nhan An lại "Ô" một tiếng, nhưng vẻ mặt cô lại cực kỳ vui vẻ, giống như ánh mặt trời, xung quanh là bầu trời xanh thẳm, cô lắc đầu giải thích: "Đối xử khác biệt không phải là hành vi của người quân tử đâu ạ."
Thiền Ngật hơi sững lại trước nụ cười xinh đẹp đó, còn Nhan An đã gỡ dây an toàn và đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, cả người cô giống như đang chìm đắm trong niềm vui sướng khi hoàn thành cuộc sát hạch một cách hoàn mỹ, còn Thiền Ngật, lúc cô nhấn nút mở cửa khoang điều khiển, anh dường như nhớ ra điều gì và hỏi cô: "Đúng rồi, Paul cơ trưởng chưa phải hướng dẫn ai cả, có muốn theo anh ta học tập không?"
Tay Nhan An vẫn đang đặt trên tay nắm cửa, cô nghi hoặc quay đầu lại và "Hả?" Một tiếng.
Nhan An: "Đang yên đang lành sao lại phải đổi cơ trưởng hướng dẫn ạ? Tôi không đổi đâu, làm thế sao được ạ, nếu thế mọi người sẽ nói này nói nọ đấy ạ, một là nói tôi không ổn, hai là nói anh không ổn, mà Thiền cơ trưởng nghĩ lại xem, đàn ông sao có thể để người ta nói là mình không được phải không ạ?"
Cuối cùng thì Nhan An cũng bị tống cổ ra khỏi khoang điều khiển.
Cô và Thẩm Điềm sát hạch xong liền tìm nơi râm mát ngồi, Thẩm Điềm còn bốc theo một vốc hạt dưa, cùng Nhan An mỗi người một nắm ngồi cắn.
Thẩm Điềm vừa thành thạo dùng miệng cắn hạt dưa ăn, vừa dùng cùi chỏ huých vào Nhan An: "Ra rồi ra rồi, trông có vẻ kết quả cũng rất tốt nha."
Nhan An: "Đều là kỹ thuật hạ cánh cơ bản, chả nhẽ có thể thi trượt được chắc."
Thẩm Điềm: "Vậy cậu nói xem cậu và cô ta cuối cùng ai có thể ở lại?"
Nhan An phun vỏ hạt dưa rồi nói: "Không đoán được không đoán được."
Thẩm Điềm nhìn Vương Ly An đứng cách đó không xa, rồi bình luận: "Theo trực giác phụ nữ, cậu có cảm thấy Vương Ly An và Thiền cơ trưởng có chút xíu ái muội không?"
Nhan An suy nghĩ một thoáng rồi đáp: "Không phát hiện ra, hai người bọn họ có điểm chung gì à?"
Thẩm Điềm: "Khi nhìn Thiền cơ trưởng ánh mắt của cô ta phát sáng lên đấy."
Nhan An: "Vậy cậu ngó mình xem, có phải ánh mắt mình cũng phát sáng không?"
Thẩm Điềm: "Có, nhưng cậu là ánh mắt phát sáng của sắc nữ."
Nói xong cả hai liền cười ha hả..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...