Bắc Thành giống như một thành phố không ngủ, ban đêm ở nơi đây vẫn cực kỳ náo nhiệt.
Nhưng nơi náo nhiệt nhất nơi đây chắc phải kể đến khu hộp đêm Tân Dã này, trong sàn nhảy bây giờ, mấy cái bóng đèn led giữa phòng đang phát ra ánh sáng nhấp nháy xanh đỏ khiến toàn sân khấu giống như bị cắt thành nhiều mảnh, và chỉ cần cửa bị người đẩy ra, tiếng nhạc điện tử đinh tai nhức óc sẽ lập tức bị thoát ra bên ngoài, giống như một con thú bị nhốt, mạnh mẽ cắn nuốt lòng người.
Mà lúc này, Ngụy Dịch đang vắt chân nhàn nhã ngồi ở đây, trên bàn là một ly cocktail màu đậm, đến thành cốc cũng tỏa ra hơi lạnh, sân khấu đang vang lên một bản nhạc jazz gợi cảm uyển chuyển như đôi bàn tay thiếu nữ đang ôm lấy vành tai và trái tim mọi người, rồi từ từ bao trọn lấy màn đêm.
Ngụy Dịch: "Chủ quán ở đây cũng rất khá, nói thay đổi liền thay đổi, hộp đêm náo nhiệt nhất Bắc Thành chỉ trong một tháng đã trở thành như thế này.
Tuy rằng Pub cũng được nhiều người hoan nghênh, nhưng sao mà kiếm được nhiều như Bar được."
Trong mắt một thương nhân như Ngụy Dịch, có rất nhiều việc đều có thể đo lường được, chẳng hạn như tiền bạc và hiệu quả đều là tiêu chuẩn để đánh giá một sự việc có đáng để thực hiện hay không.
Nhưng cũng có những ngoại lệ, chẳng hạn như việc năm nay Bắc Hàng tuyển dụng hai nữ phi công.
Ngụy Dịch hếch cằm nói với Thiền Ngật đang ngồi đối diện: "Nghe nói cậu huấn luyện đồ đệ đến mức trầy cả da hả?"
Trên bàn trước mặt Thiền Ngật vẫn là cốc trà bạc hà như cũ, những lá trà hình tam giác đang lơ lửng trong cốc, màu nước trà hơi nhạt, và toát ra hơi lạnh của bạc hà.
Thiền Ngật nghe thấy anh ta nói vậy cũng thấy buồn cười: "Trầy da rồi lớp da non mọc lên mới cứng cáp được."
Ngụy Dịch mỉm cười, lúc đầu anh ta sắp xếp một nữ phi công cho Thiền Ngật hướng dẫn, anh ta đã đoán ra đối phương chắc chắn sẽ ăn không ít khổ sở, chỉ là không ngờ tên này lại mạnh tay thế.
Ngụy Dịch: "Cậu đúng là đủ độc ác, cậu định luyện như luyện binh ấy hả? Chí ít người ta cũng là con gái, tôi còn nghĩ cậu sẽ có chút tình người đấy, có hiểu cái gì là thương hương tiếc ngọc không hả? Cậu nhìn lão Lôi mà xem, mang tiếng là Lôi công mắng người tát nước vào mặt, mà đối diện với Vương Ly An còn biết đường thu liễm một chút nữa là."
Ngụy Dịch cười như không cười liếc nhìn anh rồi tiếp tục khuyên bảo: "Làm việc phải thủ hạ lưu tình một chút, sau này mới dễ nói chuyện.
Một cô bé như Nhan An, tôi khuyên cậu nên đối xử tốt với người ta một chút."
Thiền Ngật bưng cốc trà bạc hà lên, rồi liếc nhìn đối phương qua cốc trà.
Lời nói của cái tên Ngụy Dịch này thường là có ý khác, nhưng Thiền Ngật lại chẳng bao giờ mắc câu: "Có rắm không thả cứ nín thế không thấy khó chịu à?"
Ngụy Dịch hừ một tiếng, nếu là bình thường anh ta sẽ thẳng thắn phun ra hết, nhưng hôm nay anh ta sẽ cố nhịn xuống: "Không khó chịu, tôi rất hưởng thụ nữa là."
Thiền Ngật coi như anh ta lên cơn dở hơi nên mỉm cười bỏ qua.
Họp mặt hôm nay đơn thuần chỉ là bạn bè tụ lại thôi, vốn dĩ còn gọi cả Thôi Vĩ Thành, nhưng đối phương đột nhiên có nhiệm vụ nên đành hẹn lần sau.
Lúc này trà rượu đều đã uống hết một nửa, hai người lại bàn đến việc cử người đến vùng duyên hải phía Nam.
Ngụy Dịch: "Bên đó đang thiếu một tổ phi công cho máy bay A330, cậu đi nhé."
Thiền Ngật nhếch cằm: "Được thôi."
Ngụy Dịch suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Gọi thêm Nhan An nữa, vừa khéo để cô bé hỗ trợ bay một tháng, lúc quay lại công ty là có thể vượt qua giai đoạn F1 rồi."
Thiền Ngật vô cảm nhún vai, trên mặt hiện rõ mấy chữ không liên quan đến tôi, rồi nói: "Việc liên quan đến công việc thì cậu cứ quyết định đi."
Ngụy Dịch thật chịu không nổi cái vẻ mặt người chết đó của anh: "Tôi đang nghĩ cậu có phải mắc chứng lãnh cảm không đấy?"
Thiền Ngật liếc nhìn anh ta một cái: "Cậu đang có ảo tưởng gì với tôi à?"
Ngụy Dịch cầm cái bật lửa trên bàn ném về phía anh: "Ông nhổ vào! Đồ thần kinh!"
Ngụy Dịch: "Đúng rồi, lần trước cậu download cái app đó thế nào rồi, đừng có nói là cậu xóa rồi đấy, đây là app mà nhóm của bạn của bạn tôi phát triển ra đấy, bởi vì người dùng hơi ít nên không lên được appstore, bọn họ vừa gửi tôi một cái banner nhờ tôi kéo người tham gia đấy."
Thiền Ngật giống như nhớ ra cái gì, anh nói: "Chất lượng người dùng có chút đáng lo ngại."
Ngụy Dịch cảm thấy rất hứng thú: "Cậu trò chuyện thử rồi à?"
Thiền Ngật: "Bị một kẻ có vẻ không được thông minh cho lắm bắt chuyện."
Ngụy Dịch bật cười ha hả: "Cậu đúng là thiếu đòn."
*
Nhan An trước tiên là mang xe đi trả lại, sau đó lấy phương thức liên lạc của chủ xe, cô mong được hợp tác lâu dài cùng họ và lần sau đi sẽ gọi tiếp.
Về đến nhà Nhan An bỏ chìa khóa sang một bên, toàn thân cảm thấy thật thoải mái, cô cởi giày rồi trực tiếp đi chân trần vào nhà tắm, lúc cô bước ra đã gần rạng sáng.
Chắc do các tế bào não vẫn đang trong trạng thái hưng phấn nên Nhan An không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Dù sao thì ngày kia mới phải đi Hải Khẩu, còn ngày mai vẫn được nghỉ một ngày nữa, nên toàn thân Nhan An như chùng xuống, vầng mây đen trên đầu dường như đã bị gió núi thổi bay, cô cảm thấy lúc này bản thân giống như một đóa phù dung, vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Nhan An bật ti vi lên, tùy tiện tìm một bộ phim đang hot để xem, sau khi bật lên cô chạy đi mở một bình rượu nho trắng, cô định cạn một ly, phóng túng bản thân một chút.
Bộ phim này thời gian trước được khen ngợi rầm rộ nhưng Nhan An không biết rằng một thời gian sau nó lại không được đánh giá cao nữa, nên không biết rằng thực chất phim được tuyên truyền tốt chứ nội dung lại rất nhạt nhẽo.
Lúc này Nhan An xem không bao lâu đã cảm thấy cực kỳ vô vị, cô liền từ bỏ, sau đó để mặc nhân vật chính tự bạch trên ti vi.
Nhan An bật laptop, sau đó trong phút xúc động cô đã mở phần lý thuyết ra đọc.
Nhưng không bao lâu sau cô lại từ bỏ.
Trong tâm trạng thoải mái và bầu không khí lúc này, nếu giở bài học lý thuyết ra đọc thì đúng là có chút không bình thường.
Nhan An bỏ chuột xuống, đưa một tay lên chống cằm trên bàn trà, ánh mắt cô liếc nhìn khuôn mặt khiến người ta vui vẻ trên màn hình tivi, sau đó tự rót thêm cho bản thân một ly rượu nữa.
Nhan An thầm nghĩ tiến độ huấn luyện của phi công mới trong hai tháng này dường như chỉ một cái lướt chuột là có thể kéo hết, nhưng sau đó cô hơi lơ đãng rồi giơ tay lên và chăm chú nhìn ngắm lòng bàn tay mình.
Lớp da lúc trước bị trầy đã liền lại, cơn đau lúc trước cô cũng đã quên mất, nhưng sự lạnh lùng của Thiền Ngật lúc đó, Nhan An lập tức lắc lắc đầu rồi bỏ tay xuống, tốt nhất là không nên nghĩ lại.
Người đàn ông như Thiền Ngật giống như luôn mang theo rất nhiều mặt nạ, anh giống như là ranh giới giữa lạnh lùng và nóng bỏng, dù Nhan An có nỗ lực thế nào cũng không thể đoán ra, cả người anh luôn chìm đắm trong những bí mật, còn cô chỉ vô ý câu dẫn anh một lát đã bị chỉnh thê thảm gần chết.
Nhan An chắc chắn bất cứ loại tình cảm ám muội nào gặp phải anh cũng đều trở thành hư ảo cả.
Trước giờ cô chưa gặp người nào mà tính cách phân minh rõ ràng đến mức này, yêu ghét phân minh, công tư phân minh, thậm chí thái độ lúc chưa mặc quần áo và lúc mặc quần áo lên càng vô cùng phân minh.
Người như vậy có khi nào sẽ vì tình cảm mà đánh mất bản thân không nhỉ?
Nhan An bĩu môi, chắc là không có đâu.
Sự điên cuồng của anh chỉ giới hạn ở trên giường thôi, mà chắc cũng chỉ một lần đó.
Giống như Á Mạn từng nói, có một số người có tính cách như vậy, cô chỉ có cơ hội ngủ được một lần thôi chứ làm gì có lần thứ hai nữa.
Mạn: Cực phẩm chắc không phải là kẻ ăn chơi đâu, cậu may mắn lắm mới thu phục anh ta được một lần, muốn có lần hai thì chút xíu may mắn của cậu lại không đủ.
Ngón tay Nhan An khẽ gõ lên thành ly, cô đột nhiên bấm chuột thu nhỏ tài liệu PDF trên màn hình.
Cô lười biếng nằm bò trên bàn trà, giống như một bông hoa đang rũ xuống, sau đó cô khẽ bấm vào thanh tìm kiếm, ngón tay gõ mấy chữ cái trên bàn phím, trên thanh tìm kiếm hiện ra hai chữ: Thiền Ngật.
Người cơ trưởng anh hùng có thể sử dụng động cơ đơn hạ cánh, đương nhiên là trên baidu cũng sẽ có thông tin về anh.
Nhan An vốn chỉ là muốn search xem sao, nhưng lúc này cô lại cực kỳ tò mò mà nhìn vào kết quả tìm kiếm được.
- -Thiền Ngật
- -Tuổi: 30
- -Độc thân
- -Phi công quân sự chuyển sang phi công dân dụng.
Người vừa héo rũ giống như không có xương lập tức ngồi thẳng dậy.
Nhan An chăm chú nhìn dòng chữ "Phi công quân sự chuyển sang phi công dân dụng", trong đầu cô giống như có thứ gì đó đột nhiên nổ tung.
Vì quá kinh ngạc nên cô hơi há miệng và sững sờ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Hóa ra anh là phi công quân sự chuyển sang phi công dân dụng cơ đấy.
Tin tức đột ngột này khiến cô dựng hết cả tóc gáy.
Ánh mắt cô vội vã lướt xuống.
- -Đã rút khỏi đội máy bay tiêm kích, hiện nay là cơ trưởng hướng dẫn của hãng hàng không Bắc Thành.
Kéo xuống chút nữa, chính là tóm tắt về sự nghiệp phi công trong hơn 10 năm nay của Thiền Ngật.
Nhan An đột nhiên rùng mình, cô vừa rùng mình vừa cảm thấy toàn thân tê dại.
Cô xoa xoa đầu ngón tay khô khốc và ngứa ngáy của mình, rồi nhìn chằm chằm vào bản giới thiệu tóm tắt của Thiền Ngật.
Người đàn ông toàn thân ẩn chứa bí mật này dường như đã bị cô bóc ra một lớp mây mù.
Vì sao con người anh luôn toát ra một vẻ hung hãn giống như đã từng cầm vũ khí, giống như người lính trên chiến trường.
Bởi vì anh vốn dĩ chính là một người lính.
Nhan An xóa tên anh khỏi mục tìm kiếm và nhập những từ khóa khác để tìm kiếm tất cả thông tin có liên quan đến anh.
Lúc này trên màn hình có một tấm ảnh, là bức ảnh duy nhất chụp lại cảnh Thiền Ngật đang mặc quân phục không quân mà Nhan An tìm được từ trên mạng.
Thiền Ngật lúc 22 tuổi khuôn mặt vẫn còn mang theo nét trẻ con thời niên thiếu, nhưng biểu cảm lại thành thục, với khí chất trầm ổn nghiêm túc, không mang theo nét cười, anh đứng đó ngẩng đầu giơ tay chào bầu trời.
Nhan An đột nhiên nhớ đến buổi sáng sớm ngày hôm đó, Thiền Ngật đứng nghiêm trang dưới lá quốc kỳ màu đỏ, năm ngón tay khép lại làm động tác chào.
Dáng vẻ đĩnh đạc, ánh mắt sáng ngời, mỗi một khớp ngón tay đều mang theo sức mạng to lớn, đây chính là cách chào trong quân đội.
Bức ảnh này kèm theo một đoạn phỏng vấn nhỏ, bởi vì là ảnh chụp kiểu cũ, nên độ bão hòa có chút cao và hơi sắc nét quá, khiến cho ngũ quan của người trong ảnh trở nên sâu sắc hơn.
Tin tức trong bài phỏng vấn là thông tin không quân tiếp quản nhiệm vụ cứu viện khu vực có động đất từ trên không trung, trong đó có ba đội không quân đang chuẩn bị bay đến vùng bị nạn năm đó để đưa đồ tiếp tế và bộ đội nhảy dù.
"Trời ạ!" Nhan An gần như nín thở sau đó lại thở dài một tiếng.
Trên người Thiền Ngật luôn toát ra sự điên cuồng hung mãnh, khiến người ta không thể xem nhẹ, bất luận là khi anh cầm lấy thanh gỗ đánh nhau trên đường phố Tây Ban Nha, hay là khi anh mặc bộ đồng phục cơ trưởng và ngồi trong buồng lái.
Sự điên cuồng này vừa tỏa ra vừa bị kiềm chế, mang theo sự tự tin và chắc chắn, giống như một con sói cô độc trên thảo nguyên, vừa sắc bén vừa mạnh mẽ đến kinh tâm động phách.
Nhan An nhìn vào Thiền Ngật lúc 22 tuổi cũng nhìn ra được sự điên cuồng này.
Người thanh niên trong bức ảnh ngẩng đầu đối diện với bầu trời, một khoảng trời trong xanh rơi vào trong đáy mắt anh, toát ra thứ ánh sáng khiến người ta chói mắt, dù tia sáng đó không quá mạnh nhưng cũng mang theo sự xuyên thấu giống như một mũi tên sắc bén.
Ánh sáng đó như đang xuyên thấu qua màn hình và chiếu lên trái tim Nhan An.
Cô khẽ ôm lấy trái tim mình, tâm trạng cô lúc này thật khó mà diễn tả hết.
Nhan An tiếp tục kéo chuột xuống và phóng to bức ảnh lên, rồi ngắm nhìn đôi mắt đang phát sáng lấp lánh của anh.
Trong đầu cô chợt hiện ra hình ảnh Thiền Ngật ngồi trong khoang điều khiển sáng nay, trong bộ đồng phục chỉnh tề, dáng đứng đĩnh đạc và bờ vai rộng.
Hồi nhỏ lão Lương nhà cô từng nói với cô rằng, người có bờ vai rộng là người can đảm, dám gánh vác tránh nhiệm, giống như bố cô, ông cũng có bờ vai rộng, và sự cứng rắn toát ra từ trong xương cốt, nên bờ vai đó phải gánh vác những nhiệm vụ nặng nề, chỉ cần đợi ông bỏ những gánh nặng đó xuống là có thể cõng cô đi chơi rồi.
Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, là Á Mạn gửi tin nhắn hỏi cô: Cái ngọn lửa kia của cậu gần đây thế nào rồi?
Nhan An nhìn lại tấm hình trên máy tính, rồi gõ vào bàn phím: Người chị em, bây giờ tớ lại mong ngọn lửa đó thiêu chết tớ đi cho rồi.
Mạn: Thu phục được cực phẩm rồi à? Hay dục hỏa đốt người?
Nhan An: Là tớ bị cực phẩm thu phục mới đúng?
Mạn: Tiền đồ của cậu đâu rồi hả?
Nhan An gửi cho đối phương một bức ảnh rồi trả lời: Tiền đồ của tớ chắc hủy ở đây rồi.
Mạn:?
Đối phương im lặng mất một lát, rồi mới kinh ngạc hỏi: Cực phẩm này chính là cái tên cực phẩm đó hả?
Nhan An: Cực phẩm này chính là cực phẩm mà tớ từng ngủ cùng ấy.
Mạn: Đệt thật, cậu thật may mắn đấy.
Mạn: Tớ mà là cậu, nếu không thu phục được chắc tớ chết không nhắm mắt quá.
Nhan An cách màn hình điện thoại gật đầu tán thành: Tớ cũng chết không nhắm mắt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...