“Thế tại sao ban đầu các người lại khuyên cô ấy ở lại Bắc Hàng? Nếu biết trước sẽ thế này tôi đã khuyên cô ấy sang Trường Cát rồi, hoặc đến một công ty hàng không nào đó, nhất định đều sẽ được trọngdụng.”
Cửa phòng của chủ nhiệm Trần đang mở. Ông ấy vừa mới kết thúc cuộc trò chuyện, chân mày nhíu lại. Nghe được tiếng gõ cửa, ngẩng đầu, thì thấy được một người đàn ông đẹp trai, trẻ tuổi nhưng ông vẫn không biết cậu ta là ai. Nhưng dù có là ai đi chăng nữa, bây giờ ông ta cũng không có thời gian để tiếp đón. Chủ nhiệm Trần nhìn người đứng bên cạnh cửa nói: “Thật có lỗi, bây giờ tôi sắp có một cuộc họp khẩn cấp. Nếu như cậu đến là để gặp tôi, vậy thì mời cậu ngồi đây chờ tôi một chút.”
Vừa nói vừa từ phía sau bàn làm việc đi tới, vội vã ra khỏi văn phòng.
Lương Tấn nhíu chân mày, đuổi theo.
“Lương Tấn!” Minh Ngọc vẫn còn đứng bên cạnh cửa, nhìn thấy anh đuổi theo chủ nhiệm Trần, nhỏ giọng gọi một tiếng.
Nhưng anh vẫn không quay đầu.
*
Có bốn người đang ngồi trong phòng họp lớn. Tổng giám đốc Trương, giám đốc quản lý nhân sự, chủ nhiệm bộ phận tiếp viên và giám đốc bên bộ phận dịch vụ khách hàng. Tổng giám đốc Trương ngồi ở vị trí giữa, ghế chủ tịch. Người đứng đầu bộ phận chuyến bay bước tới ngồi ở ghế đầu bên phải và chủ nhiệm Trần đi tới ngồi xuống bên cạnh người đó.
Phòng họp đã khép chặt cửa, Lương Tấn đứng bên ngoài.
“Chuyện cơ trưởng Vưu và các nhân viên phi hành đoàn khác bị khiếu nại, chắc hẳn mọi người ai cũng biết.”
“Biết chứ. Ngày đó sân bay Marco Polo ở Venice bị cháy, máy bay buộc phải hạ cánh tạm thời ở Milan. Bởi vì có một khách hàng tên Feitu đột nhiên mất tích, nên nhân viên của chúng ta phải đi tìm rất lâu, còn phải sắp xếp khách sạn cho hành khách ở lại qua đêm, mãi cho đến trưa hôm sau mới cất cánh, bay đến Venice. Người của chúng ta đã phải chờ lâu như vậy mà anh ta còn bảo là không chờ sao? Tất cả mọi người trong phi hành đoàn không ai sai, kể cả cơ trưởng Vưu.” Chủ nhiệm Trần nói.
Chủ nhiệm bộ phận tiếp viên hàng không tiếp lời, “Đúng vậy, nằm ngoài trách nhiệm của tổ tiếp viên.”
“Điều các cậu nói, chúng tôi đều biết cả.” Tổng Giám đốc Trương nói,”Nhưng Feitu này là cháu của bộ trưởng Bộ Ngoại giao nước M. Chuyện này liên quan đến rất nhiều vấn đề.”
“Một đất nước nhỏ như vậy, cũng có Bộ Ngoại giao á?” Chủ nhiệm Trần nói.
“Đương nhiên là có rồi.” Tổng Giám đốc Trương nói, “Vậy nên chúng ta phải thảo luận xem xử lý sao cho được.”
“Dù cậu ta có là ai đi chăng nữa, thì cũng nên xử lý theo quy định.” chủ nhiệm Trần nói.
Tổng giám đốc Trương khó xử: “Nhưng tôi phải lấy đại cục làm trọng.”
“Lấy đại cục làm trọng?” Chủ nhiệm Trần cau mày nói tiếp: “Nếu mấy người dám phạt cơ trưởng Vưu thì tôi sẽ từ chức!”
Chủ nhiệm bộ phận tiếp viên hàng không, giám đốc quản lý nhân sự, và giám đốc bộ phận dịch vụ khách hàng không nói lời nào.
“Chủ nhiệm Trần, anh đừng xúc động mà. Sao tổ bay lại có thể thiếu anh chứ? Nhưng vì để tránh đi những phiền phức không cần thiết, tôi nghĩ…có lẽ nên để cơ trưởng Vưu chịu thiệt lần này…”
“Tôi không đồng ý!” Chủ nhiệm Trần kiên quyết phản đối.
Giám đốc quản lý nhân sự im lặng một hồi lâu: “Không thì chúng ta bỏ phiếu thử xem? Ai tán thành việc tạm thời để cơ trưởng Vưu chịu thiệt một chút thì giơ tay.”
Giám đốc bộ phận dịch vụ khách hàng giơ tay.
Tổng giám đốc Trương giơ tay.
Còn lại ba người kia thì vẫn không nhúc nhích.
Tổng giám đốc Trương đắn đo một lúc, nói: “Nếu không làm như thế. Vậy thì để cơ trưởng Vưu chuyển sang lái máy bay trong nước, còn máy bay quốc tế thì tạm thời ngưng lại.”
“Biện pháp này có lẽ ổn hơn đó.” Giám đốc quản lý nhân sự nói.
“Loại máy bay Airbus A380 chỉ có cơ trưởng Vưu bay tốt nhất. Giờ đường bay quốc tế có rất nhiều, mạng lưới phức tạp cộng thêm nhiều khó khăn cơ trưởng gặp phải khi bay. Những con đường như này cần có nhân tài như cơ trường Vưu đây.” Chủ nhiệm Trần nói.
“Không phải công ty vừa có phi công mới tới sao? Tôi nhớ không lầm phi công ấy cũng lái loại máy bay này.” Giám đốc Trương lên tiếng.
Giám đốc quản lý nhân sự gật đầu: “Cũng là nữ cơ trưởng. Tên cô ấy là Minh Ngọc, tốt nghiệp học viện hàng không ở Canada. Đã bay được mấy tiếng của đường bay Edinburgh. Không chút sơ sót nào.”
“Đúng đó, cơ trưởng Minh cũng có thể tạm thời thay thế cơ trưởng Vưu. Chờ qua khoảng thời gian này, cơ trưởng Vưu cũng có thể tiếp tục với đường bay quốc tế.” Giám đốc Trương nói.
“Cách này tôi nghĩ chắc được đó.” Giám đốc quản lý nhân sự gật đầu.
“Tôi tán thành với ý kiến này.” Chủ nhiệm bộ phận tổ tiếp viên gật đầu.
Giám đốc bên bộ phận dịch vụ khách hàng cũng tỏ ý có thể làm.
Chủ nhiệm Trần vẫn cau mày: “Chuyển Vưu cơ trưởng sang đường bay nội địa mà nói là vô cùng thiệt thòi. Tôi vẫn không đồng ý.”
“Bây giờ chỉ có mỗi chủ nhiệm Trần là không đồng ý…”
“Trước tiên tôi phải hỏi ý kiến của cơ trưởng Vưu. Nếu như cô ấy không đồng ý chuyển sang đường bay nội địa, thì tôi cũng sẽ không đồng ý với quyết định này!” Chủ nhiệm Trần ngắt lời tổng giám đốc Trương.
“Két” một tiếng, cửa phòng họp bị đẩy ra.
Tất cả mọi người đều giật mình nhìn sang.
Lương Tấn chậm rãi đi tới, trong tay cầm tập văn kiện. Đi đến đứng trước mặt tổng giám đốc Trương, giọng lạnh nhạt nói: “Thế tại sao ban đầu các người lại khuyên cô ấy ở lại Bắc Hàng? Nếu biết trước sẽ thế này tôi đã khuyên cô ấy sang Trường Cát rồi, hoặc đến một công ty hàng không nào đó, nhất định đều sẽ được trọng dụng.”
“Cơ trưởng Vưu cũng được trọng dụng ở Bắc Hàng mà.” Tổng giám đốc Trương nói.
Lương Tấn nói từ tốn mà trịnh thượng, “Lúc nào cũng bị lôi ra chịu tội thay, là được nâng đỡ sao?”
Tất cả mọi người đều im lặng.
Tổng giám đốc Trương đột nhiên hỏi: “Mà cậu là ai? Sao lại ở đây?”
Lương Tấn thản nhiên nói: “Tôi là ai không quan trọng. Cái này, mọi người cầm xem đi.”
Nói xong, anh cầm tập văn kiện vứt vào giữa bàn hội đồng, quay người bỏ đi.
“Cái gì đây?” Mọi người trong phòng họp lên tiếng hỏi.
Chủ nhiệm Trần đứng lên, đưa tay lấy tập văn kiện đến bên mình. Ông lật ra xem, rất nhanh đã “A” rồi cười một tiếng, nhìn tổng giám đốc Trương nói: “Nếu chỉ vì vậy mà bắt cơ trưởng Vưu chịu tội oan, thì chắc tôi cũng phải khuyên cô ấy rời khỏi Bắc Hàng là được rồi!”
Mọi người vô cùng tò mò, rốt cuộc là có gì trong tập văn kiện đó mà lại khiến cho chủ nhiệm Trần phải nói ra như vậy.
“Cho tôi xem một chút!” Giám đốc quản lý nhân sự nhìn chủ nhiệm Trần nói.
Chủ nhiệm Trần đưa tập văn kiện cho người đối diện.
“Người tên Feitu này đã từng khiếu nại qua các hãng hàng không khác như hãng hàng không Malaysia, hãng hàng không Thái Lan, hãng hàng không Bangkok, cùng với đủ loại lý do, thí dụ như máy bay đến trễ, đồ ăn không hợp vệ sinh, máy bay không chờ khách…”
Những người đang ngồi mở to mắt nhìn: “Dù sao thì người này cũng có họ hàng với bộ ngoại giao một nước…”
“Mà sau khi anh ta khiếu nại như vậy, mỗi lần đều nhận được không ít tiền bồi thường.” Giám đốc quản lý nhân lực lại nói.
“Quan trọng nhất là, anh ta cũng không phải cháu trai của bộ ngoại giao nước M…anh ta chỉ là một người hết ăn rồi lại đi lừa đảo ở nước M thôi.”
“Chuyện này…chuyện này…”
“Thật sự không thể nào tưởng tượng nổi!”
“Mà người mới nãy là ai thế?” Tổng giám đốc Trương lại hỏi.
“Cơ trưởng mới đến của hãng hàng không Trường Cát — Lương Tấn.” Giám đốc quản lý nhân lực nói.
“Lương Tấn? Cậu ta chính là Lương Tấn sao?” Chủ nhiệm Trần vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cậu ấy đang ở Bắc Hàng! Ông vội hỏi tổng giám đốc Trương: “Tổng giám đốc Trương, cuộc họp kết thúc rồi phải không?”
Ông ta khoát tay một cái: “Tan họp, tan họp! À, đúng rồi, đem tập tài liệu này của Feitu công bố ra bên ngoài.”
Chủ nhiệm Trận đang ngồi liền đứng lên, vội vàng đi ra khỏi phòng họp.
Nhưng bên ngoài đã sớm không thấy hình bóng của Lương Tấn đâu nữa.
*
Lương Tấn ra khỏi tòa cao ốc của Bắc Hàng, đứng bên đường bắt xe. Minh Ngọc cũng đứng bên cạnh.
Minh Ngọc hỏi: “Cơ trưởng Vưu thật sự sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Ừm.”
“Vậy thì tốt rồi.” Minh Ngọc cười nói.
“Đúng rồi, Lương Tấn, chuyện em để anh cân nhắc về Bắc Hàng. anh tính sao?” Cô lại hỏi.
Lương Tấn nói: “Quyết định của anh vẫn sẽ không thay đổi.”
“Anh Tấn, anh Tấn, anh thật sự là không nể mặt em chút nào sao! Khi em biết công ty cố ý muốn mời anh qua đây nên đã chủ động xin đi, em đã nói với bọn họ có lẽ là em sẽ thuyết phục được anh, vậy mà, mặt của em có thể ném đi được luôn rồi đó…” Minh Ngọc thở dài.
“Ai cũng khuyên như thế.”
Minh Ngọc nhớ tới Vưu Châu Châu cũng đã từng đi hỏi Lương Tấn, hai người các cô có khuyên đến cách mấy cũng không lay động được anh ấy, trong lòng cô ổn định lại một chút.
“Đi đây.” Một chiếc xe taxi lái đến, Lương Tấn nói một câu, rồi lên xe, chiếc xe rời đi.
*
Vưu Châu Châu thức dậy, sau khi ăn xong thì đi tới trung tâm thương mại mua quần áo. Cô không biết rằng, chuyến bay đi Venice của cô và tổ bay đã bị khiếu nại, cả chuyện Lương Tấn tới Bắc Hàng nữa.
Sau khi mua mấy chiếc váy, cô lại đến cửa tiệm nội y để mua đồ lót.
Lúc thang cuốn vừa xuống đến tầng hai, Vưu Châu Châu nhìn thấy một hình bóng quen thuộc. Cô vội vàng chạy nhanh ra khỏi thang. Đối phương quẹo vào quầy hàng bán dao cạo ngay trước mặt. Vưu Châu Châu đi theo tới đó.
Trên tay cô là những chiếc túi mua sắm, đành phải nhấc một bên cánh tay lên, rồi dùng ngón tay chọt vào lưng người phía trước.
Người đàn ông đẹp trai ấy xoay người lại. Vưu Châu Châu cười hì hì: “Cơ trưởng Lương!”
Anh nhìn cô một chút, ánh mắt dời xuống, thấy được trên tay cô cầm túi mua sắm, trong đó có hai túi cô mua đều là đồ lót…lại còn nhiều màu sắc khác nhau đỏ, vàng, xanh, đen, trắng.
Vưu Châu Châu nhướng mày cười nói: “Mỗi ngày phải phối với đồ đều không giống nhau.”
Cô đang giải thích với anh vì sao lại mua nhiều đồ lót nhiều màu đến thế.
“Kiểu dáng cũng không giống nhau.”
Cô lại bổ sung thêm một câu.
Lương Tấn nhìn sang một bên, thản nhiên nói: “Tôi không hỏi cô.”
Vưu Châu Châu cười mỉm: “Tôi cố ý nói cho anh biết, để anh hiểu rõ thêm về tôi.”
Lương Tấn quay người lại, tiếp tục chọn dao cạo râu.
Vưu Châu Châu đứng bên cạnh anh. Cô ngẩng đầu lên nhìn cằm anh, trên cằm anh lấp ló vài cọng râu, rất nam tính, cô thích.
Lương Tấn mua dạo cạo ba lưỡi có thể xoay tròn.
Trong lúc chờ thang cuốn, anh nghiêng đầu nhìn xuống hai bàn tay trống không của mình, lại vươn người sang cầm lấy một bên túi mua sắm của cô.
Tay còn lại của cô là hai chiếc túi chứa đầy đồ lót, Lương Tấn cau mày, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng: “Tay kia.”
Vưu Châu Châu đem hai túi đồ còn lại đưa cho anh: “Cám ơn cơ trưởng Lương.”
“Anh ở chỗ nào thế?”
Sau khi ra khỏi khu mua sắm, Vưu Châu Châu hỏi.
“Chung cư Thanh Giang.”
“Lầu mấy? Phòng mấy?”
Lương Tấn nghiêng đầu khẽ liếc cô một cái: “Toà nhà số ba, 1202.”
“Tôi ở chung cư Minh Giang. Toà nhà số năm, 1601.”
Chung cư Minh Giang và chung cư Thanh Giang cách nhau một con sông. Nối liền giữa hai bờ là một cây cầu lớn dài năm cây số —— cầu Thất Xảo. Chung cư Minh Giang nằm ở phía bắc của cầu, còn chung cư Thanh Giang thì nằm ở phía nam.
*
Buổi tối, Bắc Thành lên đèn sáng rực, bắt đầu một buổi tối đẹp đẽ.
Vưu Châu Châu chạy bộ qua cầu Thất Xảo, dừng lại ở đầu cầu, ngẩng đầu lên nhìn những ngọn đèn đủ mọi hình dạng, lẫn trong các toà nhà cao san sát lẫn nhau cô tìm được chung cư Thanh Giang.
Tay cô ấn ấn một số điện thoại.
“Cơ trưởng Lương, anh đã ngủ chưa?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...