Gần đây Từ Như Nhân rất bận rộn với công việc.
Gấp rút tổ chức họp cùng bộ phận kinh doanh, rồi vội vàng cùng họp với bộ
phận nghiên cứu phát triển, rồi còn phải qua họp với bộ phận nghiệp vụ.
Vừa phải một bên tổng hợp thông tin, một bên phải lo phần kế hoạch dự án,
còn phải tùy thời ứng phó với những nhân viên dưới quyền Vương quản lý
thỉnh thoảng đưa ra ý kiến cản trở.
Thời gian quá cấp bách, nên
cô không có thời gian mở ra cái gần như được xem là hội nghị hoà giải,
cũng tin rằng Vương quản lý căn bản cũng không có ý nghĩ cùng cô nắm tay giảng hòa. Tóm lại, số lượng người đối địch với cô ở công ty lại lần
nữa tăng lên.
Dù sao, cô cũng quen rồi.
Dù cho trở ngại
trùng trùng điệp điệp, nhưng cô vẫn đuổi kịp thời hạn chót mà đem công
việc hoàn thành, mà một ngày trước buổi sáng phát biểu sản phẩm, buổi
chiều ngày trước đó cô liền đến hội trường. Bởi vì buổi phát biểu lần
này không giống với trước kia, rất nhiều hạng mục công việc cần phải
chuẩn bị bố trí trước, cho nên dứt khoát chi nhiều tiền một chút thanh
toán phí thuê sân bãi trọn một ngày luôn.
Mà thái độ của những
người thuộc bộ phận kinh doanh để "Đối phó" với một kẻ xâm nhập từ bên
ngoài đến như cô là bọn họ hoàn toàn đoàn kết đồng lòng thể hiện sự làm
lơ với cô, có đôi khi cô cảm giác mình thật sự có điểm giống như một con chuột chạy ngang qua đường, đến chỗ nào cũng bị hô hào đuổi đánh.
Cho nên từ phần chuẩn bị cho sân khấu, âm thanh thiết bị hộ trợ tới tất cả
nhưng việc lộn xộn linh tinh nhỏ nhặt khác toàn bộ cô đều phải tự mình
ra trận giám sát đôn đốc, mỗi ngày đều bận đến tận tối muộn, đến cả một
ly nước cô cũng không kịp uống.
"Tiểu Nhân."
Một giọng nam trầm thấp dễ nghe vang lên sau lưng cô, cô quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt tươi cười.
"Chào! Lần này rất cảm ơn anh đã trợ giúp rất nhiều." Từ Như Nhân vừa cảm ơn
vừa nhìn Phùng Nhã Nguyên, bởi vì các chuyên viên của bộ phận kinh doanh cứ dây dưa đông kéo tây kéo, đến ngay cái hội trường cũng làm không
được, cuối cùng đành phải do cô ra mặt vận dụng nhân tình, cứng rắn xâm
chiếm khu sân bãi ngoài trời thuộc khách sạn của Phùng Nhã Nguyên.
"Việc nhỏ thôi." Phùng Nhã Nguyên giọng điệu lạnh nhạt, nếu tính toán cặn kẽ
ra, thì chính mình còn thiếu nợ cô nhiều hơn vậy nữa...."Anh nghe nói em phải ở đây đợi cả một buổi chiều? Có cần phải tự mình làm việc này như
vậy không?"
Anh cho rằng, hoạt động lần này phải do bộ phận kinh doanh của công ty cô phụ trách mới đúng chứ.
"Cấp trên giao xuống thế nào, thì một viên chức nhỏ nhoi như em đây tự nhiên chỉ có thể làm theo thôi à!" Từ Như Nhân không phải là người thích than thở, chỉ là thuận miệng thì nói qua mà thôi. "Đúng rồi, tiểu Bội vẫn
khỏe chứ?"
Nói tới vợ yêu, hình tượng lãnh khốc của Phùng Nhã Nguyên lập tức bị công phá.
"Anh muốn cô ấy ngoan ngoãn ở trong nhà nghỉ ngơi, cô ấy lại không chịu, chỉ một mưc muốn đi làm, lại còn tăng ca!" Một CEO như anh lại phải chịu
thật nhiều uất ức, chỉ có muốn nói bà xã là thư ký của mình về nhà tĩnh
dưỡng mà cũng không được.
Từ Như Nhân nở nụ cười. Ông trời thật
sự rất yêu trêu cợt đối với cặp vợ chồng này, lúc trước còn để cho bọn
họ bởi vì ngoài ý muốn mà phải chia xa bốn năm, thật vất vả mới gặp lại
nhau lần nữa rồi yêu nhau, dự định muốn trở về Mỹ tổ chức hôn lễ long
trọng, lại phát hiện tân nương mang thai, mà thời kỳ ban đầu chính là
thời kỳ thai nhi không ổn định nhất mà lúc trước còn đã từng bị sinh
non, dọa Phùng Nhã Nguyên vội vàng hủy bỏ hành trình trở lại Mỹ tổ chức
hôn lễ, quyết định hết thảy mọi thứ để chờ cho mẹ con cô ấy đồng đều
bình an rồi hãy nói sau.
"Tiểu Nhân, em giúp anh khuyên nhủ cô ấy với." Từ Như Nhân là bạn học của vợ anh, hơn nữa năm đó đã giúp vợ anh
không ít chuyện, cô nói một câu, so với chính mình nói mười câu hữu dụng hơn nhiều.
"Y theo kinh nghiệm của em, thì phụ nữ có thai là lớn nhất." Từ Như Nhân vẫn cười, rất vui vì bạn mình đã tìm được hạnh phúc
thuộc về bản thân. Nhìn bộ dáng Phùng Nhã Nguyên vừa khẩn trương lại vừa bất đắt dĩ, thật là yêu thảm tiểu Bội rồi. "Anh cứ chìu theo ý của cô
ấy đi a! Chỉ cần không quá nguy hiểm, cứ để cho cô ấy đi ra ngoài đi làm cũng tốt hơn là ngồi buồn bực trong nhà."
"Em không biết đó
thôi" Anh ngắt lời cô rồi thở dài, "Anh chỉ mới nhìn thấy cô ấy cầm một
bản tài liệu thôi là đã lo lắng vô cùng rồi, anh sợ cô ấy còn chưa sinh
con, anh đã nhập viện trước rồi."
"Yên tâm, anh sẽ sống qua thời
kỳ này thôi." Từ Như Nhân đồng tình mà nhìn Phùng Nhã Nguyên, tình huống tương tự không lâu trước đây cô cũng đã từng nhìn thấy trên người một
người đàn ông khác rồi, so về sự khó khăn khi chăm sóc phụ nữ có thai
nhà họ Trần, thì Phan Xảo Bội xem như đã rất cho chồng mình mặt mũi rồi. "Bất quá em cũng cho anh một đề nghị chân thành, ngàn vạn lần đừng cùng vào phòng sinh."
Dựa theo mực độ yêu vợ, sủng vợ của bọn họ mà
nói, cùng vào phòng sinh chỉ làm vướng bận cộng thêm tự tra tấn bản thân họ mà thôi.
"Nếu như anh có thể còn sống đến lúc đó mà nói...,
anh sẽ nghiêm túc cân nhắc đề nghị của em." Vẻ mặt Phùng Nhã Nguyên rất
đứng đắn, lại làm cho Từ Như Nhân cười đến nổi khó kiềm nén được.
"Chuyện gì vui mà cười như vậy?"
Một giọng nam xen ngang vào cuộc nói chuyện của hai người, Từ Như Nhân
ngưng cười, nhìn về phía người đáng lẽ ra không nên xuất hiện ở chỗ này.
"Tổng giám đốc." Cô hữu lễ gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...