"Nhìn cái gì vậy?
Hay là em muốn đổi qua uống sơn trà cao hơn?" Anh rầu rĩ nghiêng mắt
nhìn đi chỗ khác, không biết làm gì đối với hành vi ngây thơ rất không
hợp tuổi của cô gái này. Cũng đã là người trưởng thành rồi, lại hoàn
không biết cách chăm sóc tốt cho thân thể của mình, nói cô ngậm kẹo
thuốc thông họng mà đối với cô chẳng khác gì bắt nuốt thuốc độc cả!
"Chút nữa hủy chuyện đặt cơm Tàu đi, nói các cô ấy đặt cháo."
"Không cần." Cô kinh hãi bộ dạng có thể nói nhất quyết không chịu.
Kẹo ngậm thì cô có thể miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng chuyện bắt cô phải ăn
cháo cô tuyệt đối sẽ trở mặt! Bộ anh không biết người đang bệnh cần thể
lực sao? Mà loại đồ ăn là cháo này căn bản cung cấp không được bao nhiêu thể lực!
"Em đã không cần phải ăn cháo nữa rồi, cái loại đồ ăn
lõng bõng đó em không muốn ăn!" Ý thứ hai mới chính là nguyên nhân, vấn
đề ở đây chính là cô rất ghét ăn cháo.
"Người bệnh không có quyền được bốc đồng!" Anh so với cô còn nói năng vô cớ hơn nữa. "Cái cổ họng
đã khan đến mức không nói lên tiếng như vậy rồi mà còn muốn ăn dầu mỡ
nữa sao, là em ngại mình ho chưa đủ sao? Còn có, người có cổ họng đang
sưng như em chỉ có thể ăn mấy loại đồ ăn loãng này như cháo mà thôi, em
cam chịu số phận đi!"
"Em không cần." Cô thà chết chứ không chịu khuất phục. "Em muốn ăn cơm!"
Cô là người coi trọng khẩu vị, nhân vật đại biểu cho mẫu hình không thịt không vui.
"Vậy cho thấy là em muốn đi đổi một bộ khí quản mới rồi đó!" Tào Doãn Anh
giọng điệu lạnh lùng, mang vẻ mặt khinh thường như đang xem kịch vui.
"Muốn ăn cơm? Em nuốt được sao?"
"Em đã tốt hơn nhiều rồi." Dân
dĩ thực vi thiên ( Tương tự câu “Có thực mới vựt được đạo”), mà cô lại
là đại diện tiêu biểu của chữ "Dân" này, cái gì cũng có thể thương
lượng, riêng chuyện ăn uống thì tuyệt không thương lượng!
"Giọng
nói của em đã bán đứng em rồi!" Tào Doãn Anh lạnh lành liếc qua, chịu
không được chuyện cô không rõ ràng tình huống của mình. "Anh nghe thấy
em khục khục như vậy cũng biết một chút em cũng chưa tốt lên được!"
Hai ánh mắt giằng co trên không trung, cái bộ dáng đối địch sục sôi này nếu để cho người ngoài gặp được, nhất định sẽ cho rằng bọn họ đang vì cái
hợp đồng vô cùng quan trọng nào đó mà tranh luận rất gây gắt, ai mà có
thể đoán được nguyên nhân khiến cho hai người "Kích động" như vậy chỉ là vì " cơm chiên đùi gà " chứ?
"Dù sao thì em cũng muốn ăn." Miệng là ở trên người cô, anh có thể làm gì cô chứ!
"Em muốn anh phải sử lý cô trợ lý giúp em mua đồ ăn sao." Uy hiếp người
khác chính là điểm mạnh của anh, ti với chả tiện gì thì loại chuyện nhỏ
nhặt này một chút anh cũng không nơi tay.
"Vậy tự em đi mua!" Cô tức giận hét lên.
"Yết hầu không thoải mái cũng đừng có rống lớn kêu to!" Kỳ thật thì chính
anh cũng đang rống rất không hợp tình thế, một chút cũng không hề tỏ ra
là một hình tượng gương mẫu. "Bây giờ em lập tức ăn thêm một viên kẹo
ngậm nữa cho anh, bằng không thì anh gọi người đi mua sơn trà cao về cho em uống ngay đấy!"
Cô gái này ngoại trừ chán ghét ăn cháo ra thì còn rất ghét ngậm kẹo ngâm ho cùng mấy loại thuốc cao! Vậy nhưng lần
lượt cái này tới cái kia đều là những cái cô đang cần lúc này!
"Nếu như em giải thích mà anh chịu hiểu, thì em cần gì phải rống lên chứ?"
Bị anh nói như vậy, cô mới vô tình phát hiện là yết hầu của mình thật sự rất đau nhức.
"Anh cũng không đần giống em, em mới là người nghe không hiểu những gì anh đang giải thích mới đúng, em còn dám ở đây hô
to gọi nhỏ cho bệnh tình nặng thêm nữa chứ." Tào Doãn Anh quăng cho cô
ánh mắt với ý em mới là người vô lý ấy.
Từ Như Nhân chán nản, không muốn để ý đến anh nữa. "Vậy rốt cuộc anh bảo em vào đây là để làm cái gì hả?" Luyện cuống họng sao?
Cô vừa hỏi xong, thì cả hai người đều thất thần.
Tào Doãn Anh phát hiện chậm nửa nhịp, rõ ràng hai người đang ở trong phòng
làm việc của anh vì loại "Việc tư" này mà rống qua rống lại, mà bộ dạng hiện tại của cô so với bộ dạng lạnh nhạt bình thường là một trời một
vực.
Một nụ cười tươi tắng hiện lên trên môi của anh.
Lòng Từ Như Nhân "Đông" một tiếng rồi trầm xuống, không có cách nào rời mắt
khỏi nụ cười khó gặp kia, mới vừa rồi còn bị nộ khí làm cho tức giận đến thở dốc liền bị nụ cười kia một thoáng quét sạch. Quá gian trá rồi, bộ
anh không biết mình có tướng mạo tuấn tú đến không có thiên lý sao, hơn
nữa dáng tươi cười thuần túy không mang theo âm hiểm tính toán như vậy,
đối với cô có lực sát thương rất lớn à? Bị anh cười cười như vậy, chuyện gì cô cũng đều quên trống trơn hết rồi.
Không được tự nhiên muốn quay đầu đi, rồi lại kháng cự không được khát vọng từ đáy lòng mà liên
tiếp nhìn lén khuôn mặt tươi cười của anh.
"Cái kia. . . . . ."
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của anh, tim Từ Như Nhân đập rộn lên, muốn cố gắng duy trì bộ dáng bình tĩnh, lại cảm thấy trái tim đang nhảy loạn cả lên lại hoàn toàn không chịu phối hợp. Cô thật vô dụng!
"Khuya
ngày hôm trước. . . . . . Cám ơn anh đã chăm sóc." Không muốn tiếp tục
không khí trầm tĩnh xấu hổ trong phòng, cô rất nhanh liền nói.
"Uh!" Tào Doãn Anh buồn cười mà nhìn hai lỗ tai đỏ ửng của cô, không biết là nghĩ đến cái gì liền đột nhiên ngắt lời cô.
"Nếu như không có chuyện gì nữa, em đi ra ngoài trước." Không được, cô nhất
định phải chạy nhanh ra ngoài, bằng không thì chỉ trời mới biết cô có
thể sẽ tạo ra cái tai nạn xấu hổ ngoài ý muốn nào nữa không?
Ví dụ như. . . . . . Nhào vào anh chẳng hạn.
"Đợi đã nào...!" Tào Doãn Anh nhanh chóng cầm chặt cổ tay của cô, ngăn lại ý định chạy trốn thật nhanh của cô. "Biên bản cuộc họp hôm trước em tìm
Hoàng thư ký mà lấy, kẹo ngậm nếu rảnh phải nhớ ngậm vào, đừng ăn uống
mấy thứ có tính kích thích, nếu như còn có chỗ nào không thoải mái, nhớ phải nhanh chóng đi tìm bác sĩ."
Đừng có lại tiếp tục nhẫn nhịn chịu đựng, cô gái ngốc! Trong lòng anh bổ sung thêm câu này.
"Em đã biết." Cảm giác được một luồng nhiệt năng đang từ cổ tay truyền đến
trong trái tim của Từ Như Nhân, cô nhìn vào đôi mắt của anh, nhìn thấy
không có gì khác ngoài sự quan tâm chân thành.
Nhịn không được, cô cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười.
"Em sẽ hủy phần cơm chiên đùi gà." Cô thử tỏ ra thiện ý, mà đáp lại.
Tào Doãn Anh thoả mãn mà thả tay cô ra, trong nội tâm rất muốn hỏi cô rốt
cục đã thông suốt rồi sao, lại nghe thấy câu nói khi cô đang mở cửa.
"Đổi qua ăn đùi gà kho."
Đôi mắt tinh anh trợn tròn, trừng mắt nhìn cái cửa đã đóng lại kia, Tào Doãn Anh nhịn không được chửi thầm trong lòng.
Ăn thêm mấy bát cháo là sẽ chết sao? Cái cô gái ngốc không biết nặng nhẹ kia, không hiểu được là phải chăm sóc bản thân mình à!
"Trợ lý, đại diện của “ngân hàng Phong Thái” đến rồi, mời đến phòng họp."
Giọng nói tràn ngập sức sống của Quan Na Na truyền đến.
"Tôi biết rồi, lập tức đi qua." Từ Như Nhân khép lại văn bản tài liệu đang xem,
cùng nhau mang đi ra ngoài. Vừa mới đi qua phòng thư ký, liền nghe thấy
giọng nói vô tư sảng khoái không hề thay đổi của Quan Na Na.
"Vừa nảy là ai vậy? Đại suất ca a! Anh ta cũng là nhân viên của "Phong
Thái" sao? Lần trước lúc họp đâu có thấy anh tay!" Thật là đại suất ca, so với vẻ đẹp họa thủy của tổng giám đốc hoàn toàn không cùng một loại
à, người đàn ông kia có dáng người hình thể so với tổng giám đốc cũng
không sai biệt lắm, nhưng tướng mạo lại nhã nhặn anh tuấn hơn nhiều, lúc giơ tay nhấc chân có một loại quý khí rất tự nhiên tinh khiết, vẻ mặt
tươi cười, lại càng làm cho người khác rất có hảo cảm.
Sau khi
nghe xong Từ Như Nhân chỉ cười cười, không suy nghĩ nhiều mà đi thẳng
đến phòng họp. Cũng bởi vì không chịu dừng lại mà suy nghĩ vài phút, mới có thể làm cho lúc nhìn thấy vị đại suất ca trong miệng Quan Na Na, mà
nhất thời vô cùng kinh ngạc.
"Tiểu Nhân, đã lâu không gặp." Trần Sĩ Kiệt ngồi rất ưu nhã, cười chào hỏi với cô.
Hiện tại là như thế nào? Từ Như Nhân hơi có chút nghi ngờ mà đánh giá người
đàn ông cao lớn mới đến đang ngồi trong phòng họp. Dự án hợp tác cùng
"ngân hàng Phong Thái" cũng đã gặp và bàn luận qua mấy lần, đại biểu bên đối phương rõ ràng vốn là giám đốc của "Phong thái", vì cái gì lại có
Trần Sĩ Kiệt xuất hiện?
Trần Sĩ Kiệt tuy nhiên là Nhị công tử của "Phong thái", nhưng anh ta rõ ràng mới chính là tổng giám đốc "Tổng tập đoàn Phong Thái"! "Ngân hàng Phong Thái" chỉ là công ty con dưới cờ,
loại dự án hợp tác này cũng chưa tới mức anh ta phải tự thân xuất mã mà?
Hơn nữa, sao tự nhiên đang ở trước mặt mọi người mà anh ta lại gọi cô là
"Tiểu Nhân" ? Gọi thân thiết như vậy muốn hãm hại cô ah! Bộ không biết
thanh danh của cô đã bị đồn đại đến nỗi rất kém cỏi rồi sao?
"Trần tổng cùng trợ lý của tôi là chỗ quen biết cũ sao?" Người đàn ông đang
ngồi ở ghế chủ vị, trên khuôn mặt tuấn tú đang âm dương bất định.
"Đúng vậy, đã biết nhiều năm rồi." Trần Sĩ Kiệt cười rất tự tại, gần như
không chú ý tới cái nhìn chăm chú của một người đàn ông nào đó tâm tình
không tính là vui vẻ gì. "Chỉ là Tiểu Nhân mỗi lần thấy tôi hình như đều cố tránh mặt, cũng không biết là trong lòng có cái gì kiêng kị. Như lần hợp tác dự án này, rõ ràng cô ấy cũng biết rõ mấy năm này tôi đã tiếp
quản "Tổng tập đoàn Phong Thái", muốn tôi ra thêm chút sức là tuyệt đối
không có vấn đề. Kết quả chuyện này đều cũng đã đi đến giai đoạn ký kết
rồi, nhưng cô ấy lại ngay cả một câu chào hỏi cũng không nói tới, cũng
là tôi trong lúc vô tình mới biết được cho nên mới đến đây hôm này."
Vài ánh mắt đồng thời quăng về hướng Từ Như Nhân, như là đang chờ cô đáp
lại, trong đó có một ánh mắt là sắc bén nhất, giống như là muốn ăn tưới
nuốt sống cô vậy.
"Tiểu Nhân, đã nhiều năm như vậy, em vẫn không
rõ địa vị của em trong lòng anh sao?" Trần Sĩ Kiệt vẫn là cười đến rất
vô tư như muốn cho người ta tắm trong gió xuân, nhưng lời nói ra khỏi
miệng lại rất dễ dàng khiến cho người khác hiểu sai. "Chỉ là một cái dự
án hợp tác, chỉ cần em mở miệng, cho dù là có một vài điều kiện không
hợp lý đi chăng nữa, anh nhất định cũng sẽ đáp ứng mà!"
Những
người bên phía "ngân hàng Phong Thái" đang ngồi bên cạnh phát ra âm
thanh hút không khí dồn dập, thậm chí ngay cả người của công ty bên mình cũng có phản ứng tương tự, Từ Như Nhân trong lúc nhất thời thầm nghĩ
muốn tóm lấy cổ áo Trần Sĩ Kiệt, chất vấn anh ta đến cùng là đang muốn
giở trò quỷ gì!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...