Cổ Trang Ma Cà Rồng

-Lam! Ngươi rút cục đã nói linh tinh cái gì?_ Duẫn Hạo hai chân mày kiếm khẽ nhíu lại, vẻ mặt cực kì không vui nhìn Hải Lam.

-Ta đâu có, ta chỉ nói sự thật thôi. Tại Trung là hắn bức ta phải nói cho hắn biết cách cứu ngươi, ta đâu còn cách nào khác! _ Hải Lam bộ dạng vô tội mà nói.

-Ngươi…nhưng ngươi có thể không nói cái chuyện kia chứ? Tại Trung hắn không hiểu song tu là gì, ta thật…

-Ai nói hắn không hiểu, ta đã nói rõ với hắn rồi. Hắn cũng rất vui vẻ mà tự nguyện đó chứ. _ Hải Lam không vừa mà cãi lại, làm gì mà kích động như kiểu hắn cho trẻ nhỏ xem xuân thư đồ vậy, cái kia hắn đã nói rất tỉ mỉ rồi đó nha.

-Nhưng…

Cuộc nói chuyện giữa Hải Lam và Duẫn Hạo vẫn tiếp tục, ở bên ngoài vườn, Tại Trung đang trầm ngâm nhìn những bụi hoa lay động phất phơ, ánh mắt thất thần rơi vào cõi xa xăm.

-Hắn đồng ý thật ư?

-Au! Qủa đúng là người cổ đại, làm gì mà quan trọng hóa vấn đề lên như vậy nha. _ Tại Trung nhếch miệng cười, nhờ vào thính lực siêu việt của mình Tại Trung rất bình thản mà ngồi nghe lén. Không, ai nói là nghe lén, là nghe thôi. Tai cậu thính, bọn họ nói lại lớn như vậy, bất đắc dĩ phải nghe đó chứ.

Đang đưa mắt nhìn xung quanh, chợt ánh mắt cậu dừng lại ở thân ảnh nhỏ gầy của Kim Tuấn Tú, nhóc con đó đang thơ thần ngồi nhìn đóa cúc bạch phiêu động, dường như là có tâm sự nha.

-Để xem nào! _ Tại Trung nhảy khỏi hàng rào, chạy tới chỗ kia, nhóc con này tuổi còn nhỏ vì sao lúc nào cũng u uất tâm sự như vậy, không hảo chút nào, rất mau già nha.

-Ngươi đang xuất thần cái gì a?

Kim Tuấn Tú giật mình ngước lên, choáng hết toàn bộ tâm mắt là gương mặt phóng đại của Kim Tại Trung, Tuấn Tú kinh ngạc, bất giác lùi người né ra.

-Ta…ta không có! _ Tuấn Tú ngại ngùng cúi đầu, ánh mắt tràn ngập sự bối rối.

-Không có, ngươi lừa ai đây? Nhìn xem, trên mặt ngươi đang viết rõ “tôi có tâm sự” chình ình ra, còn dám nói xạo!

Tại Trung bất mãn bĩu môi, cậu tự nhiên ngồi xuống ghế trúc kế bên, ra dáng rất am hiểu như một người bề trên.

-Chỉ là…ta đang nghĩ xem, suốt 16 năm sống trên nhân gian này, ta rút cục có tác dụng gì đây? _ Tuấn Tú mỉm cười buồn, ánh mắt tràn ngập bi thương ngắm nhìn những chiếc lá khô đương phiêu dật. Bầu trời nhuốm một màu đạm lam thanh khiết, từng cơn gió nhẹ khẽ lướt qua, không gian tĩnh mịch khiến lòng người lại càng thêm tê tái.

-À cái này cũng chưa biết được, nhưng hiện tại thì có vẻ là đúng như vậy. _ Tại Trung bắt chéo chân đặt trên bàn, tư thế vô cùng hưởng thụ mà đáp.

-Ta vốn dĩ là nghiệt chủng do mẫu thân vụng trộm bên ngoài mà sinh ra. Phụ thân sau khi biết ta không phải con ruột người liền lập tức đuổi ta ra khỏi Hiên Viên sơn trang. Không cho phép ta được mang họ Trịnh nữa. Ta chịu đủ mọi sự khuất nhục cùng khổ sở, ngay cả mẫu thân cũng vứt bỏ ta để có thể ở lại. Duy chỉ có một người, chỉ có Hạo ca là luôn yêu thương ta. Từ nhỏ cho tới tới lớn đều toàn tâm bảo hộ một đệ đệ vô năng như ta. Khi tất cả mọi người đều ruồng bỏ ta chỉ có huynh ấy vẫn không thay đổi.

Kim Tuấn Tú thê lương nói từng điều, ánh mắt trong suốt đã nhiễm lấy một tầng nước long lanh. Tại Trung liếc mắt nhìn tiểu hài tử kia, cậu chuyện của hắn có vẻ có hơi giống của mình nhỉ?

-Ngươi đúng là ngốc nghếch, Hạo dĩ nhiên yêu thương ngươi vì ngươi là đệ đệ có chung dòng máu. Là ruột thịt của hắn. Ngươi là đệ đệ của hắn, là gia đình của hắn. Hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ từ bỏ ngươi.

Tại Trung miệng thì đều đều nói nhưng ánh mắt lại thẫn thờ nhìn những cánh hoa nhỏ đang tung bay trong gió, những lời nói kia là nói cho Tuấn Tú nghe hay là chính cậu đang tự nói với mình?

-Ngươi có gia đình không? Ta nghe nói ngươi có thể sống bất tử, nhưng chắc trước kia, ngươi cũng phải có gia đình chứ?

Tuấn Tú nghiêng mặt, ánh mắt lúng liếng hướng Tại Trung chờ đợi.

-Chuyện dài lắm! _ Tại Trung xua xua tay, bộ dáng rất khó nói.

-Ngươi không muốn nói thì thôi. _ Tuấn Tú rất biết điều mà không hỏi nữa, tránh làm khó người ta.

-Ai bảo ta không muốn nói? (=.=)

-Vậy nói đi! _ Tuấn Tú giật mình lùi lại khi Tại Trung đột nhiên ngồi bật dậy, hướng ánh mắt bất bình nhìn cậu. Rõ ràng là ban nãy còn làm ra vẻ không muốn nói còn gì, người đâu kì cục quá đi.

-Chuyện rất dài, ngươi cũng biết ta đã sống hơn một nghìn năm rồi mà. Đúng là ta vốn dĩ đã từng có cuộc sống bình thường của con người. Cũng có một gia đình hạnh phúc. Nhưng rồi…bi kịch đến và mọi thứ trong chớp mắt đều bị phá hủy.

Tại Trung hướng ánh mắt về phía chân trời. Cậu chợt nhớ, ngày còn bé mình đã thích ánh mắt trời sáng chói biết bao nhiêu. Giờ đây, cậu lại không thể chạm tới được nữa.

-Vì sao ngươi là trở thành ma cà rồng?

-Phụ thân của chúng ta, ông ấy là một kẻ độc đoán và ích kỷ. Mẫu thân của ta là một phù thủy, ngươi có lẽ không hiểu phù thủy là gì nhưng đại khái là họ có thể sử dụng sức mạnh của tự nhiên, giống như một thứ quyền năng. Phụ thân ta chán ghét cuộc sống của một con người bình thường, ông nghĩ rằng con người là một sinh vật thật hèn mọn và yếu ớt, trải qua sinh lão bệnh tử rồi lại chuyển thế luân hồi, những vòng tuần hoàn không bao giờ ngừng lại. Ông không muốn cuộc sống của mình kết thúc như vậy, ông muốn có được sức mạnh, có được sự bất diệt vĩnh hằng. Và ông ta đã ép mẫu thân ta thực hiện pháp thuật hắc ám nhất, biến chúng ta thành ma cà rồng.

Tại Trung đều đều kể, những đoạn kí ức như thể ùa về, tái hiện ngay trước mắt.

-Làm sao để trở thành ma cà rồng? _ Tuấn Tú nhẹ giọng hỏi lại.

-Đêm đó, khi ta đang ngủ, phụ thân của ta…đã dùng thanh gươm của ông ấy, một kiếm xuyên thủng nơi này. _ Tại Trung cúi đầu, bàn tay chạm tới nơi ***g ngực tĩnh mịch. Kể từ thời khắc đó, nơi này cũng chẳng còn đập nữa.


-Cha ngươi…giết chính những đứa con của mình ư? _ Tuấn Tú không kìm được mà ôm lấy miệng, ánh mắt kinh hoàng cùng thương cảm nhìn Tại Trung.

-Phải! Để trở thành ma cà rồng, ta phải kết thúc cuộc sống của một con người. Ông ấy giết chết ba đứa con của mình, nghĩ rằng ông ta đã trao tặng cho chúng ta một món quà quý giá nhất. Nhưng ông ta không biết rằng bản thân mình đã ích kỷ như thế nào, khi ông ta ép ta uống máu từ động mạch của một cô gái, ta biết, ta sẽ trở thành một con quái vật! _ Tại Trung mỉm cười, nụ cười ẩn chứa bi thương cùng đau xót thôn phệ tâm can.

-Ngươi có ba anh chị em ư?

-Không, là bốn! Ta có bốn huynh đệ! _ Tại Trung hướng Tuấn Tú mỉm cười, trầm giọng đáp lại.

-Nhưng ngươi vừa nói…

-Anh trai thứ ba của ta, hắn cũng giống như ngươi, không phải con ruột của phụ thân. Ông ta không trao tặng món quà đó cho hắn. Mà chính xác hắn cũng không cần. _Nói một hồi, cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, Tại Trung rót cho mình một chén Ẩm tình trà, chậm rãi đưa lên miệng.

–Nghĩa là hắn không phải ma cà rồng?

-Đã từng không phải là ma cà rồng! Tiểu tử, ngươi phải biết trân trọng đó, tình cảm mà Hạo dành cho ngươi, hắn là toàn tâm toàn ý muốn ngươi được hạnh phúc! Có nhớ lúc ở Huyền Băng Sơn không? Nếu như không vì Duẫn Hạo kêu dừng lại, ta chắc chắn tên Phác Hữu Thiên đó lúc này đã làm người thiên cổ rồi.

Tại Trung mỉm cười thâm ý nhìn Tuấn Tú. Ai nha, ai bảo tiểu tử này đơn thuần như vậy, có bao nhiêu cảm xúc đều hiện lên trong ánh mắt cả rồi.

-Cái đó…_ Tuấn Tú mím chặt môi, ngượng ngùng cúi đầu.

-Hạo! Hắn là một người đại ca tốt! Tiểu tử, không phải ai cũng có diễm phúc như ngươi đâu! Ai nha, ta đói bụng, đi ăn cơm thôi!

Nói rồi, Tại Trung tung tăng chạy trở về căn nhà gỗ của Hải Lam, đã ngửi thấy mùi thơm rồi nha.

Còn lại một mình, Tuấn Tú ngước mắt nhìn hình bóng đơn bạc luôn cười nói như con chim sáo nhỏ kia. Có lẽ đúng như vậy, người bi thương trên thế gian này vốn không ít và con người ta không nên cưỡng cầu, sống như hiện tại có lẽ cũng đã tốt rồi.

-Tại Trung! Nỗi bi thương của ngươi cũng đã khắc sâu trong tâm can, có phải không?

Màn đêm dần buông xuống, những cơn gió mát nhẹ lướt qua, từng hàng cây rì rào lay động. Gió không lạnh nhưng sao lòng người lại cô quạnh như vậy?



-Được rồi! Bao giờ thì bắt đầu? _ Tại Trung ngồi trên ghế, bình thản mở miệng.

-Tại Trung! Cái đó, ngươi có thật sự hiểu rõ hay không?_ Duẫn Hạo ngồi bên cạnh, trầm giọng hỏi lại.

-Song tu nghĩa là chúng ta phải thực hiện chu công chi lễ có phải hay không? _ Tại Trung sóng mắt long lanh hướng nhìn Duẫn Hạo. Ai nha, y đang khẩn trương cái gì vậy kìa?

-Nhưng như vậy…thật ủy khuất cho ngươi! _ Duẫn Hạo cúi hạ ánh mắt. Y không biết vì sao Tại nhi lại có thể dễ dàng đồng ý chuyện này nhưng trong thâm tâm y lại thật sự muốn được cùng Tại nhi song tu. Y biết như vậy là ích kỷ nhưng y cũng là con người, những dục niệm nguyên thủy y làm sao có thể không có. Y muốn lấy lại võ công, muốn có thể bảo hộ tiểu tử kia, không muốn làm một phế nhân vô năng. Y nhất định phải đả thông được kinh mạch.

-Vậy sau này…ngươi bồi ta cả đời là được rồi! _ Tại Trung tít mắt cười, rất hồn nhiên hướng Duẫn Hạo nhào tới. Ân, rất thích ở trong vòng tay của y nha, hảo ấm áp.

-E hèm! _ Cảm thấy dường như mình đã trở nên vô hình, Hải Lam bất mãn húng hắng giọng thu hút sự chú ý.

-Vậy ngày mai là đêm trăng tròn, là lúc mà âm khí cực thịnh, hai người sẽ song tu. Để có thể hoàn toàn đả thông kinh mạch, cần phải song tu ba lần. Cách ba ngày, làm một lần!

-Cái gì??

Cả Tại Trung và Duẫn Hạo đều trợn trừng mắt nhìn Hải Lam. Có đùa không? Song tu những ba lần? Này, này sao có thể chứ?

-Sao nhiều như vậy? _ Tại Trung mếu mếu nhìn Duẫn Hạo. Cái kia làm một lần đã đủ xấu hổ, cần gì phải tới tận ba lần cơ chứ.

-Không làm thì thôi, đã làm phải làm tới cùng! _ Hải Lam cầm chiết phiến che miệng, lộ ra đôi mắt tràn ngập lưu quang khiêu khích không thèm che giấu.

-Ngươi…

-Được rồi! Tại Trung, không muốn có thể không cần làm. _ Duẫn Hạo ôn nhu mỉm cười, ánh mắt có chút thương cảm.

-Ai bảo là không làm chứ? Chỉ là …chỉ là…_ Tại Trung lúng túng giải thích, ánh mắt hình viên đạn hướng Hải Lam phóng đi.

Hải Lam khúc khích cười, hài sự này thật là vui.

-Được! Ngày mai chúng ta bắt đầu! _ Tại Trung chắc giọng nói, ánh mắt tràn ngập quyết tâm.

“Sợ cái gì?

Dù chưa bao giờ cùng nam nhân làm chuyện đó nhưng cũng không cần lo lắng. Bất quá chắc cũng như cùng nữ nhân làm mà thôi.


Hảo! Ba lần thì ba lần!”

Ai~

Nói thì bao giờ cũng dễ hơn làm.



-Hắn bị sao vậy? _ Thẩm Xương Mẫn liếc mắt nhìn thân ảnh đang lặng lẽ bất động trên giường, đã ba ngày rồi kẻ kia vẫn chưa tỉnh lại.

-Hắn bị tẩu hỏa nhập ma khi luyện ma công, hiện tại lại bị trọng thương. Có lẽ chưa thể hồi phục được. _ Hoắc Vân Thiên hướng Thẩm Xương Mẫn trả lời.

-Hắn luyện thứ gì? _ Thẩm Xương Mẫn ảm đạm quay đi, lạnh lùng hỏi lại.

-Oán hận thông thiên!

-Đó là ma công như thế nào?

-Oán hận thông thiên là ma công do Huyết tử nhân Cổ Lạc Nghi sáng tạo. Lão ta vì oán niệm với thế gian quá sâu sắc, ma tâm thành cuồng, thôn phệ lý trí mà trở thành một kẻ nửa tỉnh nửa điên, suốt ngày chỉ biết tới giết chóc cùng phá hoại, bàn tay lúc nào cùng nhuốm đầy máu, mỗi nơi hắn đi qua đều chất đầy tử thi. Nhưng sau khi hắn chết, bí tịch Oán hận thông thiên cũng biến mất trên giang hồ. Có người nói đó chỉ là lời đồn của thiên hạ, có người nói đó chính là bí tịch võ công Thiên hạ đệ nhất.

Hoắc Vân Thiên mi mắt thanh tú khẽ hạ, ánh mắt thâm trầm hướng nhìn nam tử một thân đạm lam trường bào trước mặt.

-Vậy tại sao Phác Hữu Thiên lại có nó? _ Thẩm Xương Mẫn an nhàn trồi trên cẩm tháp, ánh mắt hướng nhìn những đám mấy đang phiêu dật bên ngoài cửa sổ. Âm thầm tự hỏi, Tại Trung của hắn hiện tại đang làm cái gì a?

-Nghe nói một năm trước Phác Hữu Thiên đã đoạt được một nửa bí tịch Oán hận thông thiên từ Hiên Viên sơn trang nhưng sau khi luyện tới tầng thứ ba thì bị tẩu hỏa nhập ma phải dừng lại. Hiện tại còn một nửa cuốn bí tịch vẫn đang thất lạc trên giang hồ.

-Đưa cho ta một nửa quyển mà Phác Hữu Thiên đang giữ đi! _ Thẩm Xương Mẫn trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt tràn ngập lưu quang. Có chuyện để làm rồi đây.

-Hảo! Để ta đi lấy!

Hoắc Vân Thiên cúi đầu, nhẹ nhàng rời đi, hồng y trường bào phất phơ theo gió, thân ảnh mị oặc yêu diễm. Thẩm Xương Mẫn nâng hạ mí mắt, ánh nhìn thâm ý đuổi theo hình bóng hồng y đã rời xa, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.



-Ai~

Lần thứ 10 trong buổi tối ngày hôm nay, Tuấn Tú chớp mắt nhìn kẻ ngồi bên cạnh mình, bất mãn nhíu mày.

-Ngươi thở dài cái gì a?

-Không biết bọn họ đã tới đâu rồi nha? _ Hải Lam vẻ mặt trào phúng mà thốt lên tiếng, hắn là hảo mong chờ, hảo tò mò nga~

-Liên quan gì tới ngươi, nói ngươi biết, Tại Trung,hắn rất thính, để hắn biết ngươi rình trộm thì coi chừng.

Trên ghế trúc dài có ba kẻ đang dàn hàng mà ngồi. Ngoài cùng là Tuấn Tú, lặng lẽ thưởng trà ngắm trắng, bên cạnh là Tré, yên ổn ngồi gặm bánh đậu xanh, còn lại chính là đại thần y, một bộ dáng nôn nao nhấp nhổm. Đêm nay là đêm trăng tròn, Duẫn Hạo cùng Tại Trung sẽ bắt đầu lần song tu lần thứ nhất, có điểm đáng mong chờ nha.

-Đừng như vậy nữa, ta nghĩ ngươi nên đi chuẩn bị mộc dũng pha thảo mộc đi. Sẽ cần thiết đấy! _Tuấn Tú thong thả nói.

-Ngươi…cái tiểu tử này, ra dáng người lớn với ai đây, ăn bánh của nggươi đi! _ Hải Lam tức giận gõ lên đầu Tuấn Tú một cái, ánh mắt một lần nữa chuyển tới gian phòng phía tây. Nga, tới đâu rồi nha?

Tuấn Tú bất mãn bĩu môi, không thèm nói nữa mà cùng Tré ngồi ăn bánh nhân đậu, nơi này duy chỉ có Tré là ngoan ngoãn, nó chớp chớp đôi mắt to tròn, cái miệng nhỏ thì nhai chóp chép, hoàn toàn không để tâm thế sự =v=

Ai~

Còn ở gian phòng phóa tây kia…ân, hảo khó nói nha!

-Ngươi chắc chắn chứ?

-Ngươi phiền quá đi, còn hỏi nữa thì trời sẽ sáng mất đó!

Duẫn Hạo cùng Tại Trung ngồi trên giường, hai người chỉ mặc duy mỗi nội y trắng muốt. Tại Trung rất hồn nhiên tiến tới sát bên Duẫn Hạo, ngồi khỏa trên người y, ánh mắt long lanh chờ đợi. Chuyện này cậu cũng chưa từng làm nga, mới có thấy qua thôi à! =v=

-Được, vậy…Tại nhi! Ta thề, cả đời này sẽ bồi bên cạnh ngươi, vĩnh viễn chịu trách nhiệm với ngươi. _ Duẫn Hạo ngược lại vô cùng khẩn trương, trầm giọng thề thốt.


-Ngươi nói nghe sao giống chịu trách nhiệm với tiểu cô nương vậy? Ta là nam nhân, không có vấn đề gì! Cũng bình thường thôi mà! _ Tại Trung rất bình thản mà đáp.

-Ngươi…ngươi thấy chuyện này rất bình thường? Ngươi có phải đối với ai cũng có thể… _ Duẫn Hạo trợn trừng mắt, giọng nói sặc mùi dấm Chua. Y mạnh mẽ nắm lấy hai cổ tay thon nhỏ của Tại Trung, kéo cậu lại sát bên cạnh mình. Y tức giận nha.

-Gì chứ? Ai nói là như vậy, ta còn chưa có từng làm qua chuyện này với nam nhân nha! _ Tại Trung nhíu mày, y phẫn nộ cái gì nha.

-Chưa từng với nam nhân? Nghĩa là đã có với nữ nhân? _ Duẫn Hạo nheo mắt nguy hiểm, một cánh tay đã bất giác ôm lấy vòng eo mảnh mai của Tại Trung.

-Xin ngươi đó, ta là ma cà rồng, ta đâu phải là sinh vật vô ái vô dục. Ngươi nghĩ, ta sống từng ấy năm sẽ ăn chay chắc? _ Tại Trung không vừa mà cãi lại.

-Vậy…từ giờ, ngươi chỉ có thể đối với ta làm chuyện này có biết không? Qua đêm nay, mọi thứ của ngươi sẽ thuộc về ta, ta nguyện ý cả đời sẽ vì ái ngươi, đau ngươi, bảo hộ ngươi mà sống. Ngươi cũng chỉ có thể thân thiết với duy nhất mình ta, có được không? _ Duẫn Hạo nhẹ giọng nói, ánh mắt tràn ngập nhu tình yêu thương đặt trên Tại Trung. Y đã dành trọn trái tim mình cho tiểu tử kì quái này, y tuyệt đối sẽ không hối hận.

Tại Trung chớp mắt nhìn Duẫn Hạo, bàn tay đặt trên ngực y bất giác nắm lại. Chuyện đó…không phải là không thể chỉ có điều…

“Nếu giờ không đồng ý, hắn có thể sẽ không muốn song tu nữa a~”

Tại Trung khổ sở suy nghĩ. Ai~ Hảo phiền phúc mà.

-Tại nhi!

-Được, ta đồng ý với ngươi! Lằng nhằng chết được! _ Không còn cách nào khác, Tại Trung đành phải mở miệng đáp lại. Trước hết không cần nghĩ nhiều như vậy, giải quyết vẫn đề trước mắt đã.

-Vĩnh viễn ở bên ta!

Duẫn Hạo hạnh phúc nở nụ cười, không báo trước mà cúi đầu, chiếm lấy hai cánh môi anh đào huyết sắc.Y nhẹ nhàng mút lấy hai cánh môi mềm, từ tốn mà ôn nhu tới cực điểm. Tại Trung cũng vô cùng hợp tác, chậm rãi hé mở miệng, để cho y xâm chiếm lấy khoang miệng nhỏ của mình…

-Ư..um!

Tại Trung ngồi khỏa trên đùi Duẫn Hạo, hai cánh tay bám trên cổ y, cơ thể mềm mại dựa sát vào khuôn ngực rắn chắc. Hai người hôn môi cuồng nhiệt, nụ hôn hấp dẫn mị hoặc tưởng chừng không có điểm dừng. Duẫn Hạo mãnh liệt nút lấy đôi môi của Tại Trung, say đắm như thể muốn nuốt lấy tiểu tử này vào bụng, Tại Trung vô thức phát ra tiếng rên rỉ quyến rũ êm tai, dịch lỏng trong suốt *** mỵ vương trên khóe miệng, ánh mắt của cậu dần rơi vào một mảnh hỗn loạn.

-Hạo! A…ta… _ Trước khi bắt đầu, Tại Trung vốn dĩ khá tự tin vào khả năng làm chủ thế cục của mình, có điều kinh nghiệm đào hoa trường kỳ kia cũng không giúp ích được nhiều lắm. Cảm giác này…là lần đầu cảm nhận được. Thực kích thích a~

-Tại nhi!

Buông tha cho đôi môi anh đào đã nhiễm một mảnh ướt át quyến rũ, Duẫn Hạo ôm lấy Tại Trung, tiến tới âu yếm cần cổ trắng mịn mềm mại của cậu. Y say mê hít lấy hương thơm thanh khiết nhàn nhạt trên người Tại Trung, lưu luyến rải lên nền tuyết trắng một loạt hồng ngân tình sắc. Dấu ấn của sự chiếm hữu!

-Uưm! _ Tại Trung theo bản năng mà ngẩng cao đầu, hưởng thụ sự âu yếm của Duẫn Hạo.

Duẫn Hạo xoay người, đặt Tại Trung nằm dưới thân, một lần nữa chiếm lấy đôi môi mềm mại ngọt ngào. Y hôn Tại Trung cuồng nhiệt, tưởng chừng trên thế gian này, ngoài trừ tiểu tử này thì chẳng còn thứ gì có thể đặt trong đáy mắt của y. Thế gian này, duy ngã độc tôn, chỉ có duy nhất một người.

Vì hắn mà si!

Vì hắn mà yêu!

Vì hắn mà đau!

Nội y bị giải khai, Tại Trung mở hạ ánh mắt mấy cái này…cảm giác thật không tồi đi.

Duẫn Hạo hôn xuống bờ ngực trắng nõn đang phập phồng lên xuống, ánh mắt nhiễm một tầng sắc đục dừng lại trên hai khối anh đào hồng nhuận, nhẹ nhàng mở miệng ngậm lấy.

-A…ư!!

Tại Trung không nhịn được mà kêu lên, cơ thể cũng bất giác cong lên hưởng thụ sự chăm sóc của Duẫn Hạo. Y say mê thấm ướt nhũ tiêm hồng thắm bên phải, bàn tay cũng không quên chăm sóc điểm hồng bên trái, cánh tay còn lại vuốt ve dọc theo thân thể mềm mại trơn mịn của Tại Trung.

Tại Trung ngửa đầu thở dốc, dục vọng tiềm ẩn dần được thức tỉnh. Đã rất lâu rồi, cậu mới có thể khơi lên ham muốn dục vọng mạnh mẽ như vậy, ma cà rồng khác con người nhiều nhất chính là xúc cảm. Đối với tất cả mọi thứ, xúc cảm của ma cà rồng luôn mạnh hơn một bậc. Ngay cả dục vọng cũng vậy!

Trút bỏ hoàn toàn y phục của Tại Trung và chính mình, Duẫn Hạo mỉm cười, nhìn tiểu tử xinh đẹp yêu diễm nằm dưới thân. Gương mặt tuyệt sắc đã nhiễm một mảnh hồng nhuận, suối tóc đen mượt cũng tán loạn, tản mắc vắt qua cơ thể trắng mịn như tuyết lạnh, ánh mắt khép hờ câu dẫn gợi cảm, chiếc miệng nhỏ không biết sống chết mà cứ phát ra những tiếng rên rỉ thật êm tai, một bức xuân họa đồ khuynh đảo nhân tâm, khiến y si cuồng điên đảo.

-A…Hạo!

Tại Trung giật mình kêu lên khi phân thân bị kẻ khác nắm lấy, cảm giác ngại ngùng trỗi dậy, cậu bất giác muốn khép lại hai cánh chân thon dài.

Duẫn Hạo ác ý trêu đùa tiểu mỹ vật trong tay, những ngón tay thon dài lướt qua một mảng da mềm mại non nớt xung quanh bắp đùi của Tại Trung, kích thích dục vọng của cậu trỗi dậy mãnh liệt. Y vui vẻ nhìn vẻ mặt ý loạn tình mê của Tại Trung, có phải rất thoải mái hay không?

-Ân…Hạo! Nơi đó…đừng chạm…ân!

Phân thân đã ngẩng đầu vì dục niệm mãnh liệt, Tại Trung ngượng ngùng quay mặt đi, không dám nhìn tình cảnh xuân sắc trước mặt. Duẫn Hạo vì cưng chiều cậu mà không ngần ngại ngậm lấy tiểu mỹ vật vào miệng, vì cậu mà phục vụ tận lực. Khoái cảm tựa thủy triều nổi sóng, Tại Trung nhịn không được mà gác hai cánh chân thon dài lên vai Duẫn Hạo, âm thanh rên rỉ mê người không ngừng thoát ra.

-Hư…a~

Tại Trung uốn cong người, hai bàn tay siết chặt lấy chăn nệm, thoải mái đem dục vọng của mình giải phóng. Ân, hảo thoải mái nha!

-Có thích không? _ Duẫn Hạo mỉm cười xẩu xa, từ giữa hai chân của Tại Trung mà trườn lên. Bây giờ tới phiên y thoải mái nha.

-Thích! _ Tại Trung say mê khép hờ đôi mắt, ân, nếu song tu là như vậy, cậu rất thích nha. Bất quá hiện tại còn chưa tới màn chính, cái này Tại Trung hình như đã quên mất.

Duẫn Hạo nhẹ nhàng lật người Tại Trung nằm úp sấp, vuốt ve dọc tấm lưng mảnh mai quyến rũ. Những ngón tay lướt đi trên làn da trắng mịn mềm mại như tơ lụa, trượt dần tới cái mông nhỏ nộn nộn mềm mềm, u huyệt bí mật như ẩn như hiện mà câu dẫn y.


-Ư~

Cảm giác nhột nhạt kì quái xuất hiện, Tại Trung từ trong u mê tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn Duẫn Hạo. Y hiện tại đang áp trên người cậu, dịu dàng hôn lên vành tay mẫn cảm rồi trượt xuống cái gáy xinh đẹp, Tại Trung bị phân tán chú ý, tiếp tục nằm hưởng thụ.

Duẫn Hạo lần ngón tay vào giữa hai cánh mông yêu diễm, khai mở u huyệt thâm sâu. Từng ngón tay dần dần trượt vào, cảm giác ẩm ướt nóng bỏng khiến y lập tức muốn tiến tới, nhưng vì sợ làm Tại nhi đau đớn, y lại cố gắng nhịn thêm chút nữa.

-Tại nhi! Sẽ có chút đau, ngươi cố gắng nhẫn được không?

-Hảo!

Tại Trung đang say mê đắm chìm trong sự thoải mái, lơ đễnh mở miệng đáp lại.

Nhẹ thở ra một tiếng, Duẫn Hạo sau khi đã nới rộng u huyệt, không chần chừ mà lập tức tiến vào.

-A! CON MẸ NÓ GIẾT NGƯỜI!!!

-Hô! Là tiếng hét có phải không? _ Hải Lam một thân y phục xộc xệch đang xắn tay ngồi nghiền dược lập tức ngẩng đầu.

-Ngươi nghe nhầm rồi! _ Tuấn Tú ở bên kia đang đun nước bình thản đáp lại.

-Ta nghe nhầm sao? _ Hải Lam lại ủ rũ cúi đầu.

-Ta thấy ngươi là cấm dục lâu ngày nên trở thành hoang tưởng đó nha! _ Tuấn Tú tiếp thêm củi, lửa nồng đượm cháy. Nước sắp sôi rồi.

Hải Lam ảo não cúi đầu, có lẽ nào hắn ẩn dật trong nơi thâm sơn cùng cốc này quá lâu nên trở thành như vậy không?

“Chi…chi”

Hiện tại chỉ có Tré là vui vẻ, nó chạy đi chạy lại, đem dược bỏ vào mộc dũng, chốc chốc lại bốc một cái bỏ vào mồm. Không quan hệ, không quan hệ!



-Đau…cái kia sao lại đau như vậy? Ân…chậm một chút!

Tại Trung thống khổ cong người, cái mông nhỏ vểnh cao, ánh mắt ướt át đã trực chờ muốn đổ lệ. Cái này hình như không nằm trong dự kiến nha.

-Nhẫn một chút, Tại nhi!

Duẫn Hạo cực lực kiềm chế nhưng nguồn âm khí của Tại Trung đang nuốt lấy y. Một cỗ nội khí xâm nhập các kinh mạch của hắn, tựa hồ như một dòng chảy thanh thuần len lỏi khắp mọi nơi, giúp hắn xoa dịu những cơn đau nhức âm ỉ trong cơ thể. Dòng lưu khí vô cùng ấm áp và thoải mái, y dường như muốn đánh vỡ lý trí, mạnh mẽ mà chiếm lấy tiểu tử kia.

-Vì sao lại như vậy a? Ngươi khi dễ ta có phải hay không? Mọi lần đâu có đau như vậy chứ?

Tại Trung ủy khất nấc từng tiếng, mọi lần cùng nữ nhân làm đều vô cùng hưởng thụ, vì cái gì lần này lại đau như vậy chứ? Là y khi dễ cậu nha!

-Tại nhi, ngoan! Rất nhanh sẽ không đau nữa!

Duẫn Hạo khẽ thì thầm bên tai Tại Trung, một cỗ khí nóng bỏng phả lên vành tai mẫn cảm, Tại Trung vô thức rụt người lại, chiếc eo nhỏ khẽ vặn vẹo, cơn đau lại càng tăng cao.

-A..ta thật ủy khuất nha!

Duẫn Hạo thở dài, y đã rất cố gắng nhưng cỗ âm khí của Tại Trung hết sức mạnh mẽ, y không nhịn nổi mà đánh vỡ lý trí. Nắm lấy vòng eo thon nhỏ của người dưới thân, y bắt dầu mạnh mẽ tiến xuất, mỗi lần rút ra tiến vào đều vô cùng cuồng nhiệt, ma sát không chừa một nơi nào trong u huyệt ướt át, nội bích mẫn cảm cũng nhiễm một tầng sắc hồng mê người. Y hôn lên tấm lưng trơn bóng thấm đẫm mồ hôi, điên cuồng chiếm lấy tiểu tử tuyệt sắc khuynh tâm dưới thân.

-A…ân!! Ngươi…đại sắc lang này! Chậm một chút…ân!!!

Đêm vẫn còn rất dài a~



Trời hửng sáng, cửa phòng cuối cùng cũng chậm rãi mở ra. Duẫn Hạo bế Tại Trung đã khoác nội y bước ra ngoài. Ánh mắt y ôn nhu yêu thương ngắm nhìn tiểu tử đang say ngủ trong lòng, đúng là đã ủy khuất Tại nhi của y rồi.

Sau khi y rời đi, đằng sau vách tường, có ba cái đầu ló ra.

-Cái kia…song tu không phải chỉ cần làm một lần thôi ư? _ Biến thái thần y nheo mắt nhìn, nụ cười đã kéo tới mang tai.

-Ngày mai à không hôm nay, có người sẽ bị trừng phạt cho coi! _ Tuấn Tú liếc mắt nhìn Hải Lam, ánh mắt như thể nhìn một kẻ vô cùng ti bỉ.

“Chi…chi”

Tré ở bên canh cũng góp chuyện, tiểu mỹ nhân của nó vì sao lại ngủ như vậy nha. Hảo mệt nha!

-Cái kia…cùng ta không quan hệ!_ Hải Lam giật mình, có cảm giác ớn lạnh nha.

-Ta thì thấy vô cùng có quan hệ! _ Tuấn Tú xoay người bước đi, không thèm nói chuyện với biến thái thần y.

Tré cũng chạy theo, bỏ lại Hải Lam cô quạnh đứng một chỗ. Hắn khẽ rung mình, oa, gió hảo lạnh!

End đoạn 8


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận