Cố Tổng Thiếu Phu Nhân Lại Làm Loạn Rồi

Sáng sớm hôm sau. Tuệ Di bị tiếng chuông điện thoại làm cho thức giấc. Cô mơ màng tỉnh dậy, muốn ngồi dậy nhưng cả người cô đang bị Cố Tử Minh ôm chặt, làm cô không thể nhúc nhích.

"Tử Minh, điện thoại của anh reo kìa. "

Tuệ Di đánh vào tay của tử Minh, hắn không thèm nghe cô nói mà rúc đầu vào ngực của cô.

Tiếng chuông điện thoại cứ reo liêm tục làm hắn khó chịu. Buông Tuệ Di ra hắn ngồi dậy cầm lấy điện thoại rồi bắt máy.

"Có chuyện gì? ".

Nghe thấy giọng nói của tử Minh, trợ lý liền nói. "Chủ tịch đã điều tra được người đứng sau chỉnh sửa phát tán đoạn video đó rồi.

Tử Minh cũng đã đoán trước được người đó là ai nên hắn cũng chẳng ngạc nhiên là mấy.

"Được rồi, tạm thời đừng nói cho ai biết chuyện này. Đợi đến ngày họp cổ đông tôi sẽ làm rõ chuyện này. "

Nói xong Tử Minh tắt máy. Tuệ Di ngồi bên cạnh hắn cũng đã nghe hết mọi chuyện. Hắn nằm xuống bên cạnh, ôm lấy cô rồi nói.

"Em thấy chưa có người hãm hại tôi đấy, tôi chưa từng làm gì có lỗi với em cả. "


Tuệ Di im lặng cô làm sao biết được hắn bị hãm hại chứ, ai mà chẳng biết hắn là kẻ có máu dê trong người chứ.

"Mọi chuyện sáng tỏ rồi, em theo tôi về nhà đi. Mẹ nhớ em lắm đó. "

"tôi không về được không? ".

Tử Minh ngước mặt nhìn cô, hắn nũng nịu. " Không được, mấy ngày không có em tôi sắp phát điên rồi này."

Tuệ Di nhìn tử Minh, nhìn thấy sắc mặt khó coi của hắn cô đưa tay nhéo vào má hắn rồi nói.

“Anh muốn tôi theo anh về cũng được, sửa cái khóa cửa nhà cho tôi đi”.

Tử Minh buông cô ra hắn ngồi bật dậy. "Tôi có làm gì đâu mà em bắt tôi sửa. "

Tuệ Di nhíu mày. "Anh không làm gì hả, anh tông hư cái cửa nhà của tôi rồi kìa. "

Hắn nhìn cô bằng ánh mắt vô tội, đưa vai trái ra cho cô xem. “Em nhìn này, tôi cũng bị thương mà”.


Tuệ Di nhìn vai của hắn, đúng là đã bầm tím một mảng do hôm qua hắn dùng vai tông vào cửa nhà cô.

"Nói gì thì nói anh cũng phải sửa lại cái cửa cho tôi. "

"Được rồi, tôi sẽ sửa nhưng em phải hứa sẽ theo tôi về nhà đó. "

"Được "



Quân Khiêm cùng với Tĩnh Nhược tới nhà của cố lão gia để nói chuyện. Hai người vừa bước vao trong thì nhìn thấy Cố phu nhân đang ngồi ở phòng khách đọc báo.

Tĩnh Nhược thấy thế thì nhanh nhão nói. " Chào cố phu nhân, không ngờ con trai quý tử của bác gây ra tội tày trời như vậy mà bác vẫn còn tâm trạng để đọc báo nhỉ? ".

Bà Hoa nghe thấy những lời nói chua ngoa của Tĩnh Nhược bà cũng chẳng thèm quan tâm.

Quân Khiêm nhìn bà rồi nói. " Dì à, Ba con có nhà không. Hôm nay con tới đây là muốn bàn chuyện thay đổi chủ tịch của cố Xuyên. "

Bà Hoa nghe tới thay đổi chủ tịch, sắc mặt liền trở nên khó coi. " Thay đổi chủ tịch sao?. Cậu đang nằm mơ giữa ban ngày à? ".

Quân Khiêm mỉm cười. "Con cũng không muốn làm chủ tịch của Cố Xuyên đâu ạ, nhưng vì mọi người đều đề bạt con lên thì con biết làm thế nào. Còn về phía Tử Minh mọi người đã bắt đầu nghi ngờ năng lực của cậu ấy từ lâu rồi. "

Tĩnh Nhược cũng tranh thủ tiếp lời. " Dù sao thì người bị cưỡng bức là con đây, cũng chỉ dám im lặng thôi. Con chưa từng nghĩ đến chuyện nhận bồi thường đâu ạ. Nên nếu anh tử Minh có bị cắt chức, không còn tiền thì con cũng rộng lòng bỏ qua ạ. "

Bà Hoa nhếch mép khinh bỉ đôi cẩu nam nữ kia. " đúng là trời sinh một cặp. Một người thì bảo không muốn làm chủ tịch mà lại đến đây bàn về chuyện nhận chức. Một kẻ thì nói là không muốn ai biết mình bị cưỡng bức mà lại đi khoe mẽ khắp nơi. Đúng là không biết xấu hổ. "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận