Cố Tổng Thiếu Phu Nhân Lại Làm Loạn Rồi

Bà Hoa cùng bà chu sau khi ăn tối cùng Tử Minh và Tuệ Di xong thì cũng về nhà.

Cố Tử Minh đứng trong bếp rửa bát còn Tuệ Di thì ngồi bên bàn ăn trái cây. Thấy bát trong bồn khá nhiều Tuệ Di ngõ ý muốn giúp đỡ hắn.

"Này có cần tôi phụ anh không? "

Cố Tử Minh dứt khoát trả lời. "Em ngồi yên đó cho tôi, để tôi làm việc của em là ăn hết trái cây trong đĩa cho tôi. "

"Này, Anh và Tĩnh Nhược quen nhau bao lâu rồi? "

Tử Minh nghe cô hỏi liền dừng hành động của mình lại, hắn quay lại nhìn cô. "Em hỏi chuyện này làm gì? "

"Tôi… tôi chỉ muon biết thôi. Nghe cô ấy nói hai người yêu nhau rất sâu đậm, còn nói sau khi tôi sinh con hai người sẽ kết hôn. "

Hắn nghe xong sắc mặt liền tối sầm, hóa học hôm đó Tuệ Di nổi giận với hắn là vì Tĩnh Nhược đã nói nhăng nói cuội trước mặt cô.

"Tôi và Tĩnh Nhược quen nhau cách đây 2 năm. nhưng bây giờ tôi và cô ta đã không còn dính líu gì nữa. Còn những chuyện cô ta nói em đừng nên tin. "

Cố Tử Minh vẫn tiếp tục rửa nốt mấy cái bát còn lại, Tuệ Di vừa ăn táo vừa suy nghĩ. "Vậy trước khi quen Tĩnh Nhược anh có quen ai nữa không? ".

“Cô ta là cô gái đầu tiên mà tôi quen”


"Vậy trước khi quen Tĩnh Nhược anh quen đàn ông sao? "

Cố Tử Minh nhăn nhó, cái con nhỏ này đang nói linh tinh gì vậy chứ. Hắn đi tới trước mặt cô, vung tay kí một cái vào trán.

"A… đau… " Tuệ Di ôm trán gương mặt tức tối nhìn hắn.

"Em nghĩ tôi là người như vậy hả? "

"Ai mà biết đâu, nghe anh nói Tĩnh Nhược là cô gái đầu tiên nên tôi tưởng anh thích đàn ông trước. "

Tử Minh thở dài, không ngờ cô có thể nghĩ ra cái viễn cảnh như vậy.

Em mau ăn nhanh đi rồi lên phòng ngủ đi, trễ rồi đó. thức khuya không tốt đâu ".

"Tôi biết rồi ". Tuệ Di ăn xong thì đi lên lầu. Cô lên giường nằm một chút thì hắn cũng lên tới.

“Mau ngủ đi, tôi đi tắm đây”. Cố Tử Minh mở tủ quần áo lấy bộ đồ rồi đi vào phòng tắm. Tuệ Di cũng len lén đi theo sau, nhìn thấy hắn không đóng cửa nên cô ghé mắt nhìn vào trong.

“ái chà chà, vẫn bóc lửa quá nhỉ” Tuệ Di không kiềm chế được mà cảm thán một câu. Sống cùng hắn cũng đã lâu nhưng ít khi nào nhìn thấy hắn cởi trần lắm.

Cố Tử Minh cảm thấy có người đang nhìn mình, nên quay người lại bắt gặp cô đang đứng đỏ gương mặt đỏ bừng.


Tuệ Di xấu hổ quá nên đóng cửa lại rồi leo lên giường. Một lúc sau cố Tử Minh từ trong phòng tắm bước ra trên người chỉ quấn một cái khăn tắm ngang hông.

Tuệ Di nhìn thấy cơ bụng kia liền nuốt nước bọt.

"Không ngờ sở thích của em là nhìn người khác tắm. "

"Không… không có tôi… tôi chỉ vô tình đi ngang thôi… anh đừng hiểu lầm… ".

Hắn bước tới áp sát vào người Tuệ Di làm cô tựa lưng vào thành giường.

"Có phải lâu quá không vận động nên em thấy nhớ không? ". Hắn vừa nói vừa nhìn cô cười nham hiểm, Tuệ Di khẽ rùng mình một cái.

“Tôi không có, anh mau tránh ra đi”. Tuệ Di đẩy người hắn ra, nhưng hắn lại càng áp sát người cô hơn.

"Miệng thì nói không nhưng mắt em nhìn đi đâu vậy hả? Nói đi có muốn không? ".

Tuệ Di lắc đầu, "không muốn tôi muốn đi ngủ thôi. "

Cố Tử Minh cưỡng ép hôn cô một cái, hai tay giữ lấy người của cô.

"Lâu rồi em và tôi không làm gì rồi, hay là hôm nay vận động một chút đi. "

Tuệ Di nghe mấy lời ngọt ngào kia của hắn cũng có chút siêu lòng.

"Nhưng mà bụng của tôi to quá rồi, sẽ ảnh hưởng em bé đấy ".

“Không sao đâu tôi sẽ nhẹ nhàng mà”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận