Cố Tổng Sủng Thê
Mộc Diệp đặt ly cà phê trước mặt Cố Văn: “Cà phê ở đây khá ngon”
Cố Văn cau mày và im lặng.
“Đừng nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ như vậy.
Thành thật mà nói, tôi ngưỡng mộ tài năng của anh” Nếu lúc trước Mộc Mai không thay cô ta kết hôn với Cố Văn, thì bây giờ cô ta đã là vợ của tổng giám đốc tập đoàn Hưng Thịnh rồi.
“Nếu cô không có gì để nói thì tôi đi đây” Cố Văn đứng dậy, anh không có thời gian ở đây với Mộc Diệp.
“Chẳng lẽ tổng giám đốc Cố không muốn biết là vì sao Mộc Mai lại lấy anh sao?” Mộc Diệp đứng dậy và đặt tay lên vai Cố Văn “Anh nên biết Mộc Mai có địa vị gì ở trong nhà họ Mộc, làm sao mà có cơ hội gả cho anh chứ? Nếu không có tôi thì bây giờ anh thậm chí còn không biết Mộc Mai là ai.”
Cố Văn nắm lấy cánh tay của Mộc Diệp và hất tay cô ta ra: “Ý của cô là, cô đã tác thành cho chúng tôi hả?” “Đúng vậy, lúc đầu tôi là người có hôn ước với anh, bởi vì có chút nguyên nhân nên mới đổi thành Mộc Mai.
Cô ấy chỉ là một người thấp kém.
Nếu không phải gia đình chúng tôi thương hại, cô ấy làm sao có cuộc sống tốt như vậy chứ?” Mộc Diệp đang rất hối hận, tại sao ngay từ đầu cô ta không kết hôn với Cố Văn chứ, hiện tại Cố Nam đã rời khỏi tập đoàn Hưng Thịnh, tuy đã mở công ty mới nhưng làm sao có thể so sánh được với công ty Hưng Thịnh đã có hàng trăm năm như này chứ?
Mộc Diệp một lần nữa đặt tay lên ngực Cố Văn, từ từ đến gần mặt anh nhẹ nhàng nói: “Vốn dĩ hôn lễ là của chúng †a, tại sao lại để cho người khác được lợi chứ?”
Nói xong, tay của Mộc Diệp di chuyển, cô ta sờ soạng trên ngực Gố Văn.
Cố Văn bình tĩnh, nhìn Mộc Diệp như một tên hề: “Nếu bây giờ Cố Nam biết cô như thế này, cô đoán xem anh ấy sẽ như thế nào?”
“Tôi quan tâm anh ta nghĩ gì chứ?
Anh ta chỉ là một thứ rác rưởi.
Thà ở cùng một người có ích còn hơn chờ đợi anh ta lâu như vậy” Mộc Diệp kéo Cố Văn lên ghế, bọn họ đang ở trong một căn phòng kín.
Không có cửa sổ, ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào hai người, có chút mơ hồ.
Ngay khi Mộc Diệp định hôn vào môi Cố Văn, Cố Văn đã năm lấy cánh tay của Mộc Diệp và ném cô ta sang một bên.
Mộc Diệp không hài lòng: “Cố Văn, anh đang làm gì vậy?” Mộc Diệp bối rối chỉnh lại bộ quần áo đã cởi ra một nửa.
Cố Văn im lặng, lấy chiếc khăn ướt trên lau tay, như thể anh đã chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu.
“Mộc Diệp, chị rất can đảm đấy”
Giọng nói của Mộc Mai từ ngoài cửa vang lên, làm cho Mộc Diệp hoảng sợ.
“Tại sao mày lại ở đây?” Mộc Diệp ngờ vực nhìn Cố Văn: “Là do anh cố ý sao?”
“Chị hẹn chồng tôi để nói chuyện, tôi cũng đã nghỉ nghi rồi.
Không ngờ chị họ lại dụ dỗ em rể trắng trợn như vậy”.
“Mày đang nói bậy, tao không có, Mộc Mai, mày đừng có mà đổ oan cho người khác” Cô ta cũng chưa phát sinh chuyện gì với Cố Văn.
“Tôi đương nhiên không thể để cho chị và chồng tôi phát sinh ra chuyện gì, tôi sợ là vì chị mà làm bẩn mất thanh danh của chồng tôi.
Mộc Diệp, nếu chị biết yên phận thì chúng ta có thể làm hòa với nhau, nhưng chị chỉ làm cho.
tôi ghê tởm thôi, vậy nên chị cũng đừng trách tôi không khách khí”
Mộc Mai vốn nghĩ rằng Mộc Diệp thích Cố Nam, nhưng không ngờ cô ta lại thích chính là vinh hoa phú quý..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...