Cố Tổng Sủng Thê
Lúc đầu Tô Ngọc Vân không muốn giấu diếm Mộc Sĩ chuyện này, nếu như để ông ta biết được chắc chắn ông ta sẽ nổi cơn tam bành một trận.
“Không thể nào! Sao Cố Văn có thể ngồi trên xe lăn được chứ, hai chân của anh ta đã khỏi từ sớm rồi chẳng lẽ bà không thấy rõ điều đó hay sao?”
Anh ta nghĩ muốn xác nhận rõ có phải Cố Văn đã khỏi hẳn hay chưa, nếu như đã khỏi hẳn, vậy anh ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ của mình.
“Chuyện này không thể nào giả được, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng lừa ông lần nào.
Bởi vì chuyện này mà tôi từng phải vào đồn cảnh sát, ông cho răng tôi còn có thể nói dối được nữa sao?”.
Mộc Mai đang năm tắm nắng vô cùng thích thú và thoải
mái, cô để ý thấy Cố Văn mồ hôi nhề nhại toàn thân, cô nghi ngờ hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Từ trước tới giờ em chưa thấy qua dáng vẻ mồ hôi nhễ nhại như thế này của anh”
Cố Văn tiến lên ôm Mộc Mai vào lòng, Mộc Mai mỉm cười: “Người lớn như này, sao lại có dáng vẻ này hả? Sắc mặt của anh kém như vậy có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Xin lỗi em! Anh khiến em lo lắng rồi.
Hôm nay lúc đi ra ngoài mua đồ, có người lạ nói với anh là em gặp nguy hiểm tính mạng, cho nên anh tranh thủ thời gian chạy về.
Thấy em không sao là anh yên tâm rồi!”
Trên thế giới này chỉ có duy nhất Mộc Mai là đối xử tốt với anh nhất, anh thật sự tưởng tượng không nổi nếu Mộc Mai nhỡ có xảy ra chuyện gì thì không phải anh sẽ phát điên luôn Sao.
“Anh thật đúng ngốc quá mà, em có thế xảy ra chuyện gì chứ.
Anh yên tâm đi, sẽ không có ai làm gì em đâu.
Em sắp.
sinh rồi, không bao lâu nữa sẽ phải năm viện, anh không cần quá lo lắng đâu.”
Trong lúc cô mang thai, Cố Văn dường như còn suy nhược hơn cả phụ nữ mang thai là cô nữa, ai không biết còn tưởng Cố Văn có hội chứng mang thai luôn rồi
Cố Văn ôm chặt Mộc Mai, anh không thể chịu đựng được nếu như để mất đi cô gái này.
Buổi chiều Mộc Mai ra ngoài cửa vứt rác, đột nhiên có đám người xông ra, trực tiếp bắt Mộc Mai đi.
Đợi tới khi cô tỉnh lại thì cô đã nằm trong một tâng hầm ngầm ẩm ướt.
Cô không biết ai bắt cóc mình, cô thử kêu cứu.
“Có người không? Cứu tôi với”
Nhưng mặc kệ cô có kêu gào như thế nào thì cũng không có ai tới
Cố Văn về tới nhà, nhìn thấy chị An hôn mê nằm trên đất, trong lòng nóng như lửa đốt.
Anh nhanh chóng đánh thức chị An rồi hỏi: “Mộc Mai đâu? Sao chị lại té xỉu ở trên đất vậy?”
Cố Văn sờ tới sau ót chị An thì thấy có rất nhiều máu, nhanh chóng cho người tới mang chị ấy vào bệnh viện.
Thông qua camera giám sát, Cố Văn phát hiện Mộc Mai là bị người bắt đi.
“Đáng chết! Dám bắt cóc Mộc Mail Nếu như Mộc Mai và đứa nhỏ có chuyện gì tôi tuyệt đối sẽ không để yên đâu” Bạch Lâm Anh quay trở lại nhìn một chút rồi nói: “Cậu chủ, phần não của chị An bị thương nặng, hiện tại vẫn đang phải cấp cứu!”
“Trước tiên điều tra chút tin tức về bọn bắt cóc đã.
Nhưng người này tuyệt đối không phải bất ngờ nổi lòng tham đâu, tôi mặc kệ cậu dùng cách gì, nhất định phải nhanh chóng tìm ra Mộc Mai cho tôi!”
Cả người Cố Văn đều muốn điên lên rồi, hiện tại Mộc Mai có thai là ai lại dám to gan đến như vậy chứ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...