Cố Tổng Sủng Thê
“Mộc Mai, là chị, mẹ chị nghe nói em có thai rồi nên muốn qua thăm em, nhưng lúc ra khỏi nhà không cẩn thận khiến cổ chân bị bong gân rồi, em có thể qua nhà chị một chuyến không?”
Giọng điệu của Mộc Diệp hết sức dịu dàng, lại khiến Mộc.
Mai có chút không được tự nhiên.
“Tôi đang thu dọn hành lý, không có thời gian đâu” Mộc Mai nói xong vừa định cúp điện thoại.
“Thu dọn đồ đạc làm gì?” Mộc Diệp khó hiểu, cô sắp đám cưới với Cố Nam rồi, Mộc Mai tính đi đâu mà lại thu dọn hành lý?
“Gần đây trong nước xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên Cố Văn mới có dự định đưa tôi sang Tây Âu dưỡng thai” Mộc Mai nói thẳng ra chứ không giấu diễm.
“Bây giờ em gái thật đúng là quý giá, dưỡng cái thai mà cũng phải ra nước ngoài.
" Mộc Diệp hoàn toàn không ngờ rằng Mộc Mai sẽ được Cố Văn chiều chuộng như thế này, bỗng nhiên trong lòng hụt hãng khó nói.
Tô Ngọc Vân đoạt lấy điện thoại trong tay Mộc Diệp, nói với giọng hòa ái dễ gần: “Mộc Mai à, trở về đi, thím cũng muốn tặng quà gặp mặt cho đứa bé trong bụng con mà”
Mộc Mai nghe vậy thì lập tức nhíu mày, cho tới bây giờ Tô Ngọc Vân chưa từng khách khí đối với cô, lúc này bỗng nhiên tự hạ thấp mình, Mộc Mai lại càng muốn biết rốt cuộc.
Tô Ngọc Vân này định làm cái gì đây?
“Tôi biết rồi, sẽ vê ngay lập tức”
“Làm sao vậy? Nhà họ Mộc đã xảy ra chuyện gì à?” Cố Văn hỏi.
Gần đây nhà họ Mộc không quá yên ổn, đầu tiên là Mộc Sĩ đánh bạc làm cho nhà họ Mộc mất hết mặt mũi, sau đó là ông cụ Mộc hôn mê bất tỉnh, hiện tại bà thím của cô lại bị thương, xem như thời buổi rối loạn.
Mộc Mai đặt điện thoại di động lại đầu giường, cô nói với Cố Văn: “Mộc Diệp nói cho em biết chân Tô Ngọc Vân bị thương, kêu em về thăm”
“Anh trở về cùng em.
" Cố Văn nói.
Mộc Mai lắc đầu: “Không cần, nói thế nào thì em cũng không thể làm gà con mỗi ngày rúc vào trong ngực anh để anh bảo vệ chứ?”
Cố Văn cười cười, nhưng tóm lại anh vân không quá yên †âm: “Anh để Ngôn Bảo đưa em đi, có cậu ta đi theo anh cũng yên tâm hơn”
Ngôn Bảo đưa Mộc Mai đến nhà họ Mộc sau đó cũng đi vào.
nhà cùng cô, mở cửa ra lập tức nhìn thấy Tô Ngọc Vân và Mộc Diệp đang ngồi trên sô pha.
Mộc Mai đi đến bên cạnh Tô Ngọc Vân, nhìn thấy chân bà ta không cần quấn băng vải, xem ra Tô Ngọc Vân nói dối lừa gạt cô đến đây.
“Không phải thím nói mình bị trẹo chân à? Thì ra là cũng không có gì đáng lo ngại” Mộc Mai ngồi xuống ghế đối diện Tô Ngọc Vân, cẩn thận quan sát chân của Tô Ngọc Vân.
Tô Ngọc Vân cười không quá tự nhiêt này luôn muốn con trở về nhưng con vẫn luôn trốn tránh, xem ra thím phải có chuyện gì thì con mới chịu trở về nhỉ!” Mộc Mai cười nhạt: “Lời này của thím hình như có hiểu lầm gì với con rồi, có lần nào thím gọi điện thoại kêu con về mà con không về đâu? Chỉ là lần sau thím muốn diễn trò thì phải diễn cho nguyên bộ”
“Con nhỏ chết tiệt không biết trời cao đất rộng này, mày dám nói chuyện với mẹ tao như vậy à, mẹ tao là trưởng bối của mày đấy!" Mộc Diệp hoàn toàn mất vẻ ôn nhu khi vừa nói chuyện điện thoại vừa rồi, lúc này cô ta nhảy dựng lên, chỉ vào Mộc Mai rồi mắng to.
“Chị họ, đừng nóng nảy như vậy chứ” Mộc Mai lại thong thả nói tiếp: “Đều đã là người sắp kết hôn mà sao tính tình chị vẫn gắt gỏng như vậy?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...