Cố Tổng Sủng Thê
Chị An nghe Hạ Minh nói chuyện càng ngày càng quá đáng, hận không thể một cú đánh chết hắn ta.
Cố Văn ngẩng đầu ý bảo chị An không cần nói thêm gì nữa, tự anh sẽ biết cách giải quyết chuyện này.
Cố Văn khoanh hai tay trước ngực, hỏi: “Anh nghĩ tôi nên làm thế nào?”
Hạ Minh biết cơ hội của mình đã đến, lập tức mở miệng lấy lòng: “Tôi là người ngoài không nên xen vào chuyện gia đình ngài, tôi chỉ muốn lấy phí tổn thất tinh thân của mình thôi”
Trong mắt Cố Văn lóe lên một tia sáng, sau đó anh lấy trong túi ra một tấm thẻ ném tới trước mặt Hạ Minh: “Trong thẻ có khoảng mười tỉ rưỡi, mật khẩu ở mặt sau thẻ”
“Không thể đưa cho hẳn ta, hắn rõ ràng là muốn tống tiền anh” Mộc Mai ngăn lại.
Hạ Minh không để ý đến họ, cầm tấm thẻ chạy té khói vì sợ Cố Văn sẽ hối hận.
Sau khi mấy người quay trở lại phòng, Mộc Mai khó hiểu nhìn Cố Văn nhưng lại im lặng không nói gì.
Cố Văn nhìn người phía sau mình nói g lẽ đi theo hẳn, đừng để bị phát hiện, nếu có người khả nghi tiếp xúc với hắn, báo lại với tôi ngay lập tức”
“Anh muốn dụ kẻ đứng đăng sau ra?” Mộc Mai lúc này mới quay người lại.
“Anh đương nhiên là sẽ không đưa không cả chục tỉ đồng cho hắn” Cố Văn vuốt vuốt tóc của Mộc Mai, từ lúc mang thai xong suy nghĩ cô ngày càng đơn giản hơn trước rồi.
“Em xin lỗi” Mộc Mai cúi đầu, dáng vẻ vô cùng tủi thân.
Cố Văn kéo Mộc Mai vào lòng, dịu dàng nói: “Đồ ngốc, lại còn nói xin lỗi với anh.
Nếu anh xuất hiện sớm hơn thì em đã không phải gặp tên khốn đó rồi”
Trong khi hai người đang nói chuyện thì Bạch Lâm Anh vội vàng bước vào, nhìn thấy người trong phòng thì mất tự nhiên ho một cái.
Nhìn thấy bộ dạng của Bạch Lâm Anh, Cố Văn có chút không vui: “Đừng có ấp a ấp úng nữa, có chuyện gì thì mau nói đi Mộc Mai nhìn thấy Bạch Lâm Anh muốn nói nhưng lại thôi, biết cô ở đây họ không tiện nói chuyện nên chủ động đứng dậy: “Em đi nghỉ ngơi, hai người cứ nói chuyện” “Không cần” Cố Văn quay đầu nhìn “Cậu tiếp tục”
Bạch Lâm Anh tiếp tục báo cáo: “Chuyện ngài giao cho.
tôi điều tra đã có manh mối rồi.
Thuốc tiêm hàng ngày của bà chủ có chứa một lượng lớn thuốc an thần”
“Thuốc an thần? Vì sao bọn họ lại tiêm thuốc an thân cho mẹ tôi?” Mộc Mai gấp gáp hỏi.
“Có lẽ là có người không muốn để bà chủ tỉnh lại, bà ấy lúc nào cũng hôn mê, cho dù có người động chân động tay thì cũng không dễ dàng phát hiện được.
Tôi cũng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể điều tra rõ ràng chuyện này” Bạch Lâm Anh đáp.
“Thủ đoạn quả là thâm độc” Cố Văn không ngờ có người sẽ ra tay với người đang hôn mê như Lý Thiên Mỹ.
Cố Văn đột nhiên nghĩ ra điều gì: “Viện trưởng Trương đó có liên quan gì đến chuyện này?”
Bạch Lâm Anh đưa tài liệu trong tay mình đến tay Cố Văn: “Năm đó viện trưởng bệnh viện gặp chuyện, có người đã lợi dụng kẽ hở này đưa viện trưởng Trương vào thay thế vị trí viện trưởng đó”
Mộc Mai lập tức nắm lấy tay Cố Văn: “Đình Thâm, hãy đưa mẹ em về đây, không thể để bà phải chịu thêm bất cứ sự giày vò nào nữa”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...