Sở Đình Trung lạnh lùng nhìn Sở Trọng Văn, trên mặt Chu Chính có chút trào phúng: "Làm sao? Sợ rồi sao? Ông nhớ lại quá khứ đen tối kia của mình sao? Năm đó, là ai đã bỏ rơi mẹ tôi sau khi phát sinh quan hệ? Nếu không gặp.
được người bố hiện tại của tôi, thì có lễ giờ này tôi đang lưu lạc đầu đường xó chợ rồi”
"Bây giờ tôi không muốn nói về chuyện này, tôi chỉ muốn biết tại sao cậu lại chạy đến đây đòi tôi lô nguyên liệu đó? Giữa cậu và Lăng Khải có mối quan hệ gì? Tại sao bọn họ lại muốn mua lô nguyên liệu đó?" Hiện tại, Sở Đình Trung không muốn nhắc lại vấn đề từ 20 năm trước, ông chỉ muốn biết tình huống hiện tại là thế nào.
"Đây là chuyện kinh doanh của chúng tôi không liên quan gì đến ông, chúng tôi cũng không tiện tiết lộ, nhưng những nguyên liệu chính xác là chúng tôi nhìn thấy trước, là ông chiếm đoạt việc kinh doanh của chúng tôi”
Sở Trọng Văn biết đây là bí mật của Cố Văn, đương nhiên không thể tiết lộ ra ngoài.
Hơn nữa bọn họ chỉ đang thay anh bàn việc, nếu có xảy ra sai sót, há chẳng phải là khiến cậu ta trở nên bất nghĩa, bởi vậy nên không có lý do trả lời Sở Đình Trung.
Nhưng Sở Đình Trung lại trực tiếp đứng dậy, nhìn người đàn ông trước mặt, không thể không nói cậu ta quả thực có phần giống với chính mình.
Nếu không phải 20 năm trước tự mình chạy đến đây, thì bây giờ ông ta đã tự mình hưởng phúc rồi
"Cho nên tôi bắt bạn của cậu, cậu liền đến ra mặt.
Chẳng lẽ, cậu không nghĩ tới thế lực đối phương như thế nào? Sẽ có nguy hiểm gì hay sao?”
Sở Đình Trung ném mấy thứ trong tay xuống bàn, Sở Trọng Văn bị tiếng động đột ngột làm cho giật mình.
Nhưng mà, Sở Trọng Văn vẫn như cũ không chút hống hách, kiêu ngạo: "Vậy thì sao, anh ấy là bạn của chúng tôi, chúng tôi là anh em.
Đương nhiên không thể để một mình anh ấy ở đây chịu "Ha ha, quả nhiên là tuổi trẻ, cậu còn quá ngây thơ.
Nếu như các cậu chết hết tại chỗ này, còn nói gì tới hợp tác, tình cảm anh em gì nữa, thà rằng đợi tôi giết hết rồi hãng báo thù thì có phải hay hơn không?”
Kể từ lúc đứa trẻ này bước vào phòng, Sở Đình Trung đã cảm thấy anh †a và mình có vài phần tương đồng, động tác hành vi cũng có vài phần tương tự với phong thái của chính mình năm đó.
Nhưng ông ta cũng không nghĩ tới phương diện kia, nào ngờ rằng khi anh nghe được tên mình lại kích động tới vậy.
Xem ra, anh ta thường xuyên được nghe mẹ mình nhắc tới tên của ông.
"Quả nhiên là một tên đàn ông bất trung bất nghĩa.
Thảo nào năm đó lại đã bỏ rơi vợ mình rồi chạy đến đây”
Sở Trọng Văn vẫn coi thường người đàn ông này như cũ.
Tuy rằng ông ta cho anh ta sinh mệnh, nhưng sinh không bằng dưỡng, ông ta căn bản không làm tròn trách nhiệm của một người cha.
Vậy thì không có gì để nói, nếu hôm nay làm tổn thương anh em của mình, cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông ta..
Lúc này, Cố Văn ngồi trên xe lăn đi: tới, thấy người đàn ông không có phản ứng gì nhiều.
Vừa rồi cũng nghe Lăng Khải nói qua.
"Không ngờ rằng Cố Văn lại trở thành kẻ phải ngồi trên xe lăn.
Năm đó, tính ra mối quan hệ của tôi với bố cậu khá tốt.
Nghe tin ông ấy sinh được hai cậu con trai, tôi đã đến chúc mừng đấy”
“Chỉ là không ngờ, qua ngần đấy năm, con trai ông ấy lại biến thành một tên bỏ đi.
Quả nhiên trời xanh không toại lòng người”
Sở Đình Trung nhìn Cố Văn với vẻ mặt khinh thường, đối với ông ta, anh chỉ là một tên nhãi ranh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...