Cố Tổng Sủng Thê


Sau khi trở về khách sạn thì nhìn thấy Bạch Lâm Anh đang lo lắng đứng chờ cô, Mộc Mai vội hỏi: “Sao vậy? Nhìn anh có vẻ rất lo lắng?”
“Mợ hai, vừa rồi mợ đi đâu vậy? Tôi đã tìm mợ rất là lâu, nếu mà mợ xảy ra chuyện gì, tôi không biết nên giải thích thế nào với cậu chủ nữa” Bạch Lâm Anh thực sự rất lo lắng, Mộc Mai còn chưa quen thuộc ở nơi đây, nếu mà thực sự xảy ra ngoài ý muốn, cậu chủ của bọn họ nhất định ăn tươi nuốt sống bọn họ mất thôi.

“Mấy ngày nay cố gắng không bị uổng phí, chúng ta có thể về rồi.

Cậu tranh thủ đặt vé máy bay về nước đi, lỡ chút nữa bọn họ mà đổi ý, giật lại hợp đồng của chúng ta thì sao?” Mộc Mai ôm bản hợp đồng vào trong ngực, coi nó như bảo bối.

Bạch Lâm Anh mỉm cười: “Mợ hai, mợ nghĩ Kiêu Vĩ Thành là người như thế nào vậy, một khi anh ta đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi đâu”
“Đúng vậy, chúng ta đừng nói chuyện này cho Gố Văn biết, tôi định cho anh ấy một bất ngờ” Hai người thu dọn hành lý của mình và lên đường.

Sau khi về nước, Mộc Mai đến thẳng đến công ty nhưng lại không thấy Cố Văn đâu cả.


Nhìn thấy Ninh Thanh Trúc, Mộc Mai bèn vội vàng hỏi: “Cố Văn đâu rồi?”
“Chị dâu, chị về lúc nào vậy?”
“Vừa mới về, anh họ của em đi đâu rồi?”
Ninh Thanh Trúc không trả lời rõ ràng mà chỉ ấp a ấp úng: “Chị dâu, chị nhất định đừng hiểu lầm đấy ạ, mặc dù em không biết anh họ đi đâu nhưng anh ấy chắc chắn không làm chuyện gì có lỗi với chị đâu”
“Cô càng nói vậy càng làm chị suy đoán linh tỉnh, Ninh Thanh Trúc, cô cố ý làm thế đấy à?”
“Chị dâu, em xin lỗi” Ninh Thanh Trúc cúi đầu, hai mắt đấm lệ.

Mộc Mai im lặng: “Bây giờ anh họ của cô không có ở đây nên cô cũng không cần ra vẻ đáng thương cho tôi nhìn đâu.

Tôi chỉ muốn hỏi Cố Văn đã đi đâu, cô có nhìn thấy anh ấy không?”

Còn giả bộ đáng thương làm gì, mọi người đều là phụ nữ với nhau, sao lại không hiểu chứ.

Ở trước mặt Cố Văn, cô ta còn có thể giả bộ yếu đuối, bây giờ ở đây không có ai khác thì diễn cho ai nhìn đây.

“Chị dâu, em không biết anh họ đã đi đâu, khoảng thời gian này em cũng không thấy anh ấy tới công ty, nhưng mà chị đừng hiểu lầm ạ, anh họ tuyệt đối không phải người như vậy đâu”
Ninh Thanh Trúc vừa dứt lời thì Elsa và Đường Vân Anh đồng thời ngẩng đầu lên.

ỗ Elsa có chút im lặng: “Cô có cảm thấy Ninh Thanh Trúc đang cố ý nói như vậy không? Cô ta nói kiểu đó thì cho dù không có chuyện gì cũng làm người khác hiểu lầm thôi”
“Lòng dạ của người phụ nữ này quá sâu, rõ ràng cô ta có ý với Cố Văn nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, một mực che giấu nhưng lại cố tình giả vờ yếu đuối để lấy được lòng cảm thông” Đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, Đường Vân Anh ghét nhất là kiểu người này.

“Mộc Mai, mấy ngày nay Tổng giám đốc không đi làm đâu, chắc bây giờ đang ở nhà đấy” Elsa đứng ở một bên nhắc nhở.

Mộc Mai liếc nhìn Ninh Thanh Trúc rồi cảm ơn Elsa: “Được rồi, cảm ơn cô”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận