Cố Tổng Sủng Thê
Chương 159
Mộc Mai cũng không nghĩ đến bản thân lại có một chiêu số nham hiểm như vậy, nhưng vì Cố Văn, cho dù có tổn hại cũng rất đáng giá.
Ngày hôm sau.
Vốn là Mộc Mai và Bạch Lâm Anh lại đến, không nghĩ đến Kiêu Vĩ Thành và.
John đợi đã lâu nhưng chẳng thấy bóng dáng của người nào.
John lặng lễ liếc nhìn Kiêu Vĩ Thành và rót cho anh ta một tách cà phê: “Ông chủ, anh đang nghĩ chuyện gì?”
“Không có gì.
” Chẳng biết tại sao Kiêu Vĩ Thành cảm thấy bản thân có hơi bực bội, anh ta nói sang chuyện khác: “Chuyện của Dạ Quang có xử lý tốt hay chưa?”
“Đã xử lý xong, chúng ta không có thiệt hại gì, nhưng bên gần đây Dạ Quang hình như có hơi cưng chiều Tô Hà My quá mức…”
dohn cảm thấy rất kỳ lạ, không ngờ Dạ Quang lại mê muội một người phụ nữ như thế.
“Mặc kệ anh ta đi, chỉ cần tên đó đừng gây phiên phức cho chúng ta là được rồi.
” b Bất chợt điện thoại trong phòng làm việc vang lên,.
John bắt máy ngay lập tức: “A lô, ai thế?”
“Là tôi, anh.
John, tôi và Bạch Lâm Anh có làm một ít món ăn và muốn tặng cho các người dùng thử, không biết có được hay không?”
John lập tức ngẩng đầu nhìn Kiêu Vĩ Thành và mở loa điện thoại.
“Cô Mai, bên Châu Âu có rất nhiều thức ăn ngon, hay là cô cứ giữ lại những món cô làm để ăn đi, Tổng giám đốc của chúng tôi không cần…”
“Mang đến đi.
” Giọng nói đầy từ tính vang lên.
.
John ngẩng đầu nhìn lại, thật không ngờ ông chủ nhà bọn họ lại phá lệ.
Nghe thấy câu trả lời, lúc này Mộc Mai mới cúp điện thoại, bước đầu tiên của kế hoạch rất thuận lợi.
“Ông chủ, anh.
.
” John không rõ rốt cuộc anh ta đã xảy ra chuyện gì, nghe giọng nói dường như có hơi….
tức giận?
“Cậu ra ngoài trước đi.
” Giọng nói Kiêu Vĩ Thành khôi phục lạnh lùng, nghe không ra đang giận hay đang vui.
John không dám ở lại, anh ta ra khỏi phòng làm việc.
“Làm cho người lạ ăn ư? Cô gái chết tiệt này, lại dám xem lời của tôi như gió thoảng bên tai?” Anh ta thật muốn nhìn xem, rốt cuộc cô ấy muốn làm gì.
Mộc Mai và Bạch Lâm Anh đem theo đồ ăn nhẹ đến công ty của Kiêu Vĩ Thành, vẫn là căn phòng hội nghị lộng lây ngày hôm qua.
Thừa dịp Kiêu Vĩ Thành chưa đi vào, Mộc Mai đưa một miếng nhỏ cho Bạch Lâm Anh, nói: “Vừa rồi cậu chưa ăn, nếm thử đi, ăn ngon lắm đó.
”
“Mợ hai, chuyện này…” Bạch Lâm Anh có hơi xấu hổ, nếu bị cậu hai biết thì không phải cậu sẽ bị giết chết rồi sao?
“Ở đây không có mợ hai gì hết, cậu cứ ăn đi.
”
Bạch Lâm Anh nếm thử một miếng rồi giơ ngón tay cái lên, mùi vị này có thể so sánh với những món ăn do đầu bếp của Michelin nấu ra rồi.
Lúc Bạch Lâm Anh đang ăn, Kiêu Vĩ Thành bỗng nhiên đi vào, Bạch Lâm Anh vội vàng không kịp nuốt nên bị nghẹn, bắt đầu ho sù sụ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...