Cố Tổng Sủng Thê
Chương 157
Kiêu Vĩ Thành ra khỏi phòng họp.
Mộc Mai ngồi trên ghế, có hơi thất vọng mà hỏi Bạch Lâm Anh: “Tại sao vừa nấy cậu không nói giúp tôi? Tôi cảm giác anh ta đang cố ý nhắm vào tôi.”
Bạch Lâm Anh còn kịp chưa trả lời thì người trợ lý tên là .John đã tiến vào: “Cô Mai, mời cô về cho.
Tổng giám đốc của chúng tôi chưa bao giờ thay đổi quyết định mà mình đã đưa ra.”
“Tôi cũng đã nói rất rõ ràng, hôm nay không ký thì ngày mai tôi lại đến, ngày mai không ký thì ngày hôm sau tôi lại đến, tôi sẽ không từ bỏ ý định của mình đâu.”
Mộc Mai dân Bạch Lâm Anh ra khỏi phòng họp.
Trên đường quay về khách sạn cô luôn suy nghĩ cách giải quyết, ngày mai lại đổi phương thức khác thử xem.
Cô phải chuẩn bị thật tốt cho trận đánh lâu dài này.
Bạch Lâm Anh ở một bên nhắc nhở: “Mợ hai, hay là chúng ta trở về thôi.
Tôi e rằng chúng ta không thể giải quyết chuyện này, cho dù có kiên trì nữa cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi.”
Mộc Mai chau mày, cô nhớ đến lời Cố Văn đã nói với mình.
Khó khăn lắm cô mới có thể giúp Cố Văn một chuyện, cô không muốn buông tha nó dễ dàng như vậy.
; “Chuyện này tôi sẽ dùng biện pháp khác.
Cậu về báo trước cho Cố Văn một tiếng, nói anh ấy phải giữ vững lập trường, chờ đợi tin tức tốt của tôi.”
“Nếu như mợ hai không quay về, tôi đây cũng sẽ không quay về.”
“Được, vậy chúng ta cùng nhau cố găng.”
Mộc Mai cất kỹ bản hợp đồng rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
) Bạch Lâm Anh liếc nhìn John một cái và lắc đầu.
.John cũng nhìn cậu ta, nở một nụ cười kỳ lạ: “Bạch Lâm Anh, đã lâu không gặp.”
Bạch Lâm Anh thoáng nhìn ra bên ngoài, sau khi xác định Mộc Mai sẽ không nghe thấy, cậu ta mới nhỏ giọng nói: “Anh cẩn thận một chút, nếu để mợ, hai nghe được sẽ bại lộ đấy!”
“Yên tâm đi, tôi sẽ cẩn thận.
Tối nay anh có thời gian đi uống với tôi một ly hay không?”
Trước kia .John không hề biết rốt cuộc Mộc Mai là người như thế nào mà lại có thể lọt vào mắt xanh của ông chủ nhà bọn họ, bây giờ coi như đã được mở mang kiến thức.
“Uống rượu thì thôi đi, sau này hẳn nói.”
Nếu Cố Văn để anh ta bảo vệ Mộc Mai thì anh ta nhất định phải bảo vệ thật tốt, nếu không may xảy ra sơ sót gì thì cái mạng nhỏ này của anh ta không đủ để đền.
domn đi vào phòng làm việc, người.
đàn ông đang đứng trước cửa sổ sát đất, trong tay còn cầm một ly rượu đỏ.
“Ông chủ, hai người bọn họ đã đi rồi.”
“Ừ.
Tìm người canh chừng khách sạn đó, không cho phép người lạ vào ở, nhất định phải đảm bảo an toàn của hai người bọn họ.”
Người đàn ông vẫn đeo mặt nạ trên mặt, chẳng qua giọng nói đã không còn j lạnh lẽo như băng.
John gật đầu đồng ý, anh ta nói thêm: “Ông chủ, bây giờ không có người ngoài, anh có thể tháo mặt nạ ra rồi.”
Người đàn ông một hơi uống cạn ly rượu: “Trong khoảng thời gian này tôi vẫn sẽ đeo mặt nạ.
Có người đang âm thâm gây phiền phức cho tôi, cậu hãy cho người điều tra xem rốt cuộc là ai.”
Kiêu Vĩ Thành huông ly rượu ra, ngồi ở trên chiếc sô pha sang trọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...