Cố Tổng Sủng Thê


Chương 11
Muốn máu mũi ngừng chảy, kết quả càng lau vội thì máu mũi lại chảy ra nhiều hơn.
“Em đang làm gì thế? Còn không mau vào đây.” Trong phòng tắm vang lên giọng nói của Cố Văn .
“Tới ngay đây.

Mộc Mai không suy nghĩ nữa thì máu mũi mới ngừng chảy.
Cô ném giấy vào trong sọt rác, hít sâu một hơi rồi đi vào lần nữa.
Lần này Mộc Mai không dám ngẩng đầu, chỉ lấy khăn mặt bên bồn tắm nhẹ nhàng kỳ cọ.
“Em rất sợ tôi sao?” Cố Văn quay đầu lại, thấy cô vấn luôn cúi đầu, khóe miệng hơi cong lên.
“Không có… Không có.”
“Vậy vì sao em không ngẩng đầu lên nhìn tôi?” Một giây sau, Cố Văn dùng cánh tay mạnh mẽ kia kéo Mộc Mai vào trong bồn tắm.

Mộc Mai kêu lên một tiếng, cả người bị ngâm trong nước, cô bị dọa đến mặt mũi tái nhợt.

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Trong phút chốc, sắc mặt Mộc Mai trở nên đỏ bừng, Cố Văn che miệng của cô: “Đừng kêu lên, không thì người ở dưới lầu sẽ hiểu lầm đấy.”
Sắc mặt Mộc Mai đã đỏ đến sắp nhỏ ra máu, sao người đàn ông này có thể không đứng đắn như thế?
Sau khi thấy Mộc Mai gật đầu, Cố Văn mới thả tay xuống.
Sợ rằng sẽ không có triển vọng gì như lúc nấy, Mộc Mai kì lưng xong thì giống như chạy nạn mà rời khỏi phòng tắm.
Cố Văn cười ha ha, đã nhiều năm anh chưa được cười thoải mái như thế.
Cô gái nhỏ này thật đúng là thú vị.
Cố Văn lau khô thân thể mình, lấy một bộ đồ ngủ mặc lên, sau đó ngồi lên xe lăn đi ra ngoài.
Trong phòng ngủ, Mộc Mai đã năm trên giường, dùng tất cả chăn mềm bọc chặt thân thể.

Cố Văn thấy vậy thì bật cười: ‘Nếu cứ tiếp tục ngượng ngùng như thế, chỉ Sợ em sẽ ngượng ngùng chết mất.

Tôi không mong muốn vợ mới cưới của tôi lại lên đầu đề tin tức, vừa kết hôn đã bị đưa vào bệnh viện cấp cứu.”
Mộc Mai trốn trong chăn nghe được giọng nói của anh, mặc dù đây là những câu nói rất bình thường, nhưng từ miệng anh nói ra lại có vẻ rất thú vị.
Mộc Mai cố gắng làm mình bình tĩnh lại, không suy nghĩ đến những chuyện ngượng ngùng kia nữa.

Thân thể cô hơi dịch chuyển, chừa lại một chỗ cho Cố Văn.
“Em lại mời gọi tôi sao?” Cố Văn đi đến cạnh Mộc Mai, từ từ dựa sát vào cô, khóe miệng cong lên, nở nụ cười xấu xa.
“lỐIh: “Được rồi, không hù dọa em nữa, em mệt thì đi nghỉ trước đi, tôi có vài việc phải đến phòng sách giải quyết.”
“Vậy anh… Cũng sớm trở về nghỉ ngơi nhé.”
Mặc dù Mộc Mai không phải là nhà diễn thuyết nói năng lưu loát, nhưng cũng tự cảm thấy mình nói chuyện vẫn rất trôi chảy.

Nhưng mà, vì sao hôm nay khi nói chuyện với người đàn ông này lại kỳ quặc như thế.
“Được.” Nói xong, Cố Văn nâng tay lên khẽ vuốt đầu Mộc Mai , sau đó quay người ra khỏi phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui