Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi
Đồng tử của Hứa Tịnh Nhi khẽ co lại.
Cô chớp mắt, nhìn chăm chăm ngón tay như sợ mình gặp ảo giác.
Thậm chí cô còn nín thở.
Cho tới khi ngón tay của ông cử động một lần nữa.
Là thật này…
Hứa Tịnh Nhi đứng hình mất vài giây mới đứng dậy.
Cô đưa tay tới đầu giường, ấn nút gọi.
Cô Lâm là người đầu tiên lao vào.
Khuôn mặt cô ấy lộ rõ vẻ lo lắng vì sợ ông cụ xảy ra chuyện gì.
Cô ấy lao như bay tới bên giường, vội vàng hỏi: “Sao thế? Ông xảy ra chuyện gì sao?”
Khi cô ấy thấy ông cụ vẫn nằm yên trên giường thì mới thở phào và quay qua nhìn Hứa Tịnh Nhi.
Hứa Tịnh Nhi toàn thân run rẩy, đôi mắt trợn tròn nhìn cô Lâm.
Cô chậm rãi nói từng từ: “Chị Lâm…vừa rồi, em thấy ông đã cử động ngón tay rồi”.
Cô Lâm cũng không biết là không nghe rõ hay là không dám tin mà chỉ hỏi ngược lại: “Cái gì?”
“Tay của ông cử động rồi, vừa nãy chính em nhìn thấy”.
Cô Lâm lập tức bụm miệng, hai mắt mở to giống như bị hóa đá.
Bác sĩ và trợ lý cũng bước vào.
Hứa Tịnh Nhi vội vàng kể lại tình hình cho họ, sau đó Tịnh Nhi kéo cô Lâm qua một bên, để cho bác sĩ kiểm tra.
Ông cụ Cố rơi vào tình trạng hôn mê đã mấy tháng rồi, không hề có dấu hiệu khởi khắc.
Nếu như không có máy móc và thiết bị hỗ trợ thì sớm đã không cầm cự nổi.
Mọi người đã bắt đầu chấp nhận sự thật, rằng ông ấy sẽ không thể tỉnh lại nữa.
Thật không ngờ…mọi chuyện lại có thể hoàn toàn thay đổi.
Cô Lâm hai mắt đỏ hoe.
Mặc dù bác sĩ còn đang kiểm tra, chưa đưa ra kết luận nhưng lúc này cô ấy đã không kìm được nước mắt nữa rồi.
Hứa Tịnh Nhi nắm chặt tay cô ấy để an ủi.
Đồng thời cô cũng cảm thấy căng thẳng vô cùng.
Nếu như ông cụ có thể tỉnh lại thì thật sự đúng là chuyện vui nhất lúc này.
Mười mấy phút bác sĩ kiểm tra mà dài như cả thế kỷ.
Họ kiểm tra xong bèn quay qua Hứa Tịnh Nhi.
Hứa Tịnh Nhi như sắp ngừng thở.
Cô khẽ hỏi: “Thế nào rồi bác sĩ, ông có thể tỉnh lại được không?”
Vị bác sĩ mỉm cười: “Ông cụ Cố hình như đã bắt đầu có cảm giác với sự việc của thế giới bên ngoài rồi.
Đây là tín hiệu tốt, không loại trừ khả năng ông ấy có thể tỉnh lại”.
Cô Lâm không nhịn được nữa, bèn hỏi: “Vậy có nghĩa là…rất có khả năng ông chủ sẽ tỉnh lại phải không bác sĩ?”
Bác sĩ gật đầu: “Trước mắt thì tình hình rất lạc quan.
Ý chí của ông cụ rất mạnh mẽ.
Tôi khuyên, những người thân của ông ấy có thể nói chuyện với ông ấy nhiều hơn để khích lệ, động viên ông.
Như vậy sẽ rất có ích cho việc giúp ông cụ tỉnh lại nhanh hơn”.
“Tốt quá rồi…tốt quá rồi”, cô Lâm rơi nước mắt.
Cô ấy quay qua cầm tay Hứa Tịnh Nhi: “Cô Hứa, cô nghe thấy rồi phải không.
Ông cụ rất có khả năng sẽ tỉnh lại.
Ông ấy sẽ tỉnh lại.
Nhất định là như vậy”.
“Ừm, em nghe thấy rồi”, Hứa Tịnh Nhi cũng rưng rưng nước mắt.
“Ông cụ nhất định sẽ tỉnh lại”.
Sau khi bác sĩ rời đi, cô Lâm vừa lau người cho ông cụ vừa thủ thỉ.
Hứa Tịnh Nhi bước tới bên cửa sổ, bầu trời cao vời vợi.
Cô do dự một hồi, rồi lấy điện thoại ra ấn số.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...