Bàn tay đang run run lật văn kiện của Hứa Tịnh Nhi bỗng khựng lại, cô ngước mắt nhìn Tả An.
Anh ta nói xong câu đó liền cầm cốc sữa lên uống.
Rõ ràng là cốc sữa rất bình thường, nhưng lại có thể mơ hồ nhìn ra vẻ mặt mãn nguyện trên mặt anh ta.
Cô chớp mắt rồi cúi xuống.
Sau khi đọc xong văn kiện, chắc chắn nội dung không có vấn đề gì, Hứa Tịnh Nhi cầm bút, hít sâu một hơi, nhanh chóng ký tên của mình.
Cô đóng nắp bút, gấp văn kiện lại, cầm điện thoại xem thời gian, cười nói: “Vừa đúng 0 giờ, hôm nay là một ngày tốt đẹp”.
Tốt đẹp.
Tả An uống xong ngụm sữa cuối cùng: “Anh cũng mong lát nữa em sẽ có một giấc mơ đẹp”.
Tả An lần nữa đưa Hứa Tịnh Nhi về phòng, nói: “10 giờ sáng mai là chuyến bay về Đế Đô, ngủ sớm đi”.
“Được”.
…
Hứa Tịnh Nhi tắm xong thì ra ngoài lau khô tóc, rồi lên giường nằm.
Tất cả những chuyện xảy ra trong thời gian này không khỏi hiện lên trong đầu cô, từng cảnh tượng lướt qua như một thước phim.
Cô quay người, nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ.
Rốt cuộc bóng đêm này đến bao giờ mới có thể kết thúc?
…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Sau khi ăn sáng cùng ông Tả, Kiều Sở lái xe đưa Tả An và Hứa Tịnh Nhi đến sân bay.
Dường như Tả Tư không muốn nhìn thấy bọn họ, nên đã đặt chuyến bay sớm nhất, vì vậy lần này chỉ có ba người bọn họ về Đế Đô.
Sau khi lên máy bay, tiếp viên hàng không bắt đầu phát báo của ngày hôm nay.
Hứa Tịnh Nhi lấy một tờ, không chút ngạc nhiên khi đọc được tin tình trạng sức khỏe của Cố Khiết Thần không tốt, đã ngã bệnh.
Cô mặt không cảm xúc, đọc xong liền gấp lại, đặt sang bên cạnh.
Tả An gọi một cốc nước ấm cho cô, đặt ở chỗ để tay giữa hai ghế.
Hứa Tịnh Nhi mỉm cười nói cảm ơn, cầm cốc nước lên, một hơi uống hết.
Chuyến bay kéo dài mấy tiếng, sau khi hạ cánh, vốn định về để nghỉ ngơi, nhưng điện thoại của Tả An bỗng đổ chuông không ngừng.
Anh ta nghe mấy cuộc điện thoại xong, nói với Hứa Tịnh Nhi: “Anh phải đến công ty một chuyến, em thì sao? Em muốn về nghỉ ngơi hay đến công ty với anh?”.
Hứa Tịnh Nhi hỏi thăm dò: “Là điện thoại của các cổ đông sao?”.
“Ừ”.
Tin về Cố Khiết Thần vừa truyền ra, đương nhiên các cổ đông không ngồi yên được nữa, Tổng giám đốc ngã xuống thì phải đến lượt Phó tổng giám đốc là anh ta đưa ra quyết định.
Hứa Tịnh Nhi biết tỏng bọn họ sẽ nói những gì.
Hứa Tịnh Nhi lắc đầu: “Thôi, em muốn về nghỉ ngơi”.
“Được, vậy anh bảo Kiều Sở đưa em về”.
“Để Kiều Sở đưa anh đi đi, em tự gọi xe”.
Hứa Tịnh Nhi nhanh nhẹn gọi một chiếc taxi, vẫy tay với anh ta, rồi mở cửa xe ngồi vào, nói một địa chỉ với tài xế, chiếc xe lăn bánh.
Tả An đưa mắt nhìn theo chiếc xe đến khi mất hút, rồi mới ngồi vào xe.
…
Hứa Tịnh Nhi không về chung cư nghỉ ngơi như cô nói, mà đến một nơi khác.
Taxi dừng trước cổng bệnh viện, sau khi lấy điện thoại ra quét mã trả tiền, Hứa Tịnh Nhi kéo vali đi vào bệnh viện.
Bước chân cô không dừng lại, đi thang máy đến khu phòng bệnh VIP, sau khi đăng ký tên ở lễ tân, cô liền vào phòng bệnh.
Đến cửa phòng, hai tay cô vô thức siết chặt, sau đó mới giơ lên gõ cửa.
Một lát sau, bên trong vang lên tiếng bước chân, sau đó cánh cửa được mở ra, người ở bên trong nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi thì sửng sốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...