Thông qua cửa sổ xe, Hứa Tịnh Nhi nhìn tòa nhà nguy nga tráng lệ trước mặt, ánh mắt lóe lên vẻ ghét bỏ, sau đó cô chìa tay về phía tay nắm cửa xe.
Cô nghĩ chắc mình không chờ được câu trả lời của Tả An.
Đang định đẩy cửa xuống xe, thì tay còn lại của cô bị bắt lấy.
Động tác của Hứa Tịnh Nhi khựng lại, cô quay đầu, thấy tay của Tả An đang nắm lấy cổ tay thon nhỏ của cô, tuy sức không lớn lắm nhưng nắm rất chặt.
Hứa Tịnh Nhi không giãy ra, chậm rãi ngước mắt lên từng chút một, rồi nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh ta.
Cô hơi nghiêng đầu, nhíu mày: “Hử?”.
Dường như Tả An đã đưa ra quyết định gì đó, đôi mắt anh ta càng ngày càng trầm xuống, nói: “Em muốn một nửa cổ phần, anh có thể cho em trong phạm vi an toàn nhất, để xem em có thể chấp nhận hay không”.
“Phạm vi an toàn nhất?”, Hứa Tịnh Nhi lặp lại.
Tả An nuốt nước bọt, lúc lên tiếng… có thêm một tia run rẩy khó nhận ra: “Kết hôn với anh”.
“Ha”.
Hứa Tịnh Nhi nhếch môi cười khẩy, sau đó hất tay anh ta không chút khách khí: “Nói cho cùng vẫn là điều kiện trao đổi, cũng phải, anh là người kinh doanh mà, sẽ không làm vụ làm ăn nào lỗ vốn”.
“Nhưng tôi từ chối”.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Hứa Tịnh Nhi nhìn anh ta chằm chằm, đánh giá một phen rồi nói: “Tả An, không phải với ai tôi cũng lấy hôn nhân ra để làm giao dịch, ít nhất anh vẫn chưa đủ tư cách”.
Dứt lời, cô đẩy cửa xuống xe.
Sau khi đứng vững, cô lại ngoái đầu, nhìn Tả An đang ngồi trong xe, vẻ mặt căng cứng, nói: “Để tôi dạy anh nhé, tình cảm không phải là kinh doanh, cũng không phải trao đổi ngang giá.
Lúc nào anh hiểu câu này thì hãy nói đến thích”.
Rầm một tiếng, Hứa Tịnh Nhi đóng mạnh cửa xe.
Tả An không xuống xe đuổi theo, qua cửa sổ xe, anh ta nhìn bóng lưng quyết tuyệt của Hứa Tịnh Nhi càng ngày càng xa, ánh mắt có vẻ mờ mịt và đau khổ.
Anh ta sờ lồng ngực mình, mơ hồ có cảm giác đau đớn.
Hóa ra… anh ta không chỉ thích nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi, mà còn không muốn nhìn thấy cô sắc bén lạnh nhạt như vậy.
Chính tay anh ta ép cô giết Cố Khiết Thần, không có nghĩa cô sẽ trở thành người của anh ta, mà có khả năng cô mất Cố Khiết Thần, còn anh ta mất cô.
…
Sau khi trở về phòng, Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng thu dọn hành lý.
Cô trước giờ tay chân nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã kéo khóa vali bước ra ngoài.
Lúc cô xuống cầu thang, đúng lúc gặp Tả An đang đi lên.
Hai người gặp nhau giữa cầu thang, Hứa Tịnh Nhi chẳng nhìn anh ta lấy một cái, đi thẳng xuống.
Khi cô bước tới bậc cầu thang cuối cùng, Tả An lên tiếng: “Tịnh Nhi”.
Hứa Tịnh Nhi dừng bước, nhưng không ngoảnh lại.
Tả An gọi tên cô xong mãi không nói gì, Hứa Tịnh Nhi chờ một lát, dường như đã mất hết kiên nhẫn, tiếp tục cất bước đi ra ngoài.
Lúc này anh ta mới nói: “Anh vẫn câu nói đó, bây giờ đưa em một nửa cổ phần sẽ rất bất lợi cho em”.
“Hừ”, Hứa Tịnh Nhi hừ lạnh một tiếng: “Vậy thì chẳng có gì để nói cả”.
“Nhưng…”
Tả An bước từng bước xuống dưới, dần đến gần Hứa Tịnh Nhi, cho đến khi đứng sau lưng cô, nói: “Anh đồng ý cho em một nửa cổ phần”.
Hứa Tịnh Nhi nhíu mày, cô chậm rãi ngoảnh đầu lại, ngẩng lên nhìn anh ta.
Vẻ mặt Tả An mang theo sự thỏa hiệp bất đắc dĩ, nhưng ánh mắt lại bao phủ sự u ám: “Có thể không kết hôn, nhưng anh còn một điều kiện!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...