Nhưng bàn tay của cô ta bị tóm lại giữa không trung.
Tả Tư nhìn thấy một bàn tay thò ra từ bên cạnh, tóm lấy cổ tay cô ta.
Cô ta ngước lên nhìn khuôn mặt Tả An, cười khẩy, rồi rút tay lại, sau đó lại giơ tay tát mạnh.
Một tiếng bốp vang lên.
Cái tát này không đánh vào mặt Hứa Tịnh Nhi như lúc ban đầu, mà đánh vào mặt Tả An.
Cô ta tát rất mạnh, khuôn mặt Tả An hơi lệch đi, gò má trắng trẻo dần hiện lên năm dấu ngón tay, nhưng anh ta chỉ hơi nhíu mày.
“Đủ chưa vậy?”, Tả An bình thản nhìn Tả Tư, nhưng giọng nói đầy châm chọc: “Thua thì phải chịu, tức tối làm gì cho khó coi”.
“Hừ”.
Tả Tư mỉa mai lại: “Nếu thủ đoạn của cậu không bỉ ổi bẩn thỉu như vậy thì tôi còn chút coi trọng cậu”.
Dù đấu khẩu thế nào thì chuyện cũng đã xảy ra, không thể vãn hồi nữa.
Tả Tư cắn chặt môi dưới, hít sâu mấy hơi, cố nén cảm xúc bi thương, lạnh lùng nói: “Tôi muốn đưa Cố Khiết Thần đi”.
Tả An nhíu mày.
Tả Tư thấy thế thì lại hừ một tiếng, ánh mắt nhìn Hứa Tịnh Nhi đầy căm ghét: “Bây giờ cô ta không xứng chạm vào Cố Khiết Thần”.
Sau đó lại quay sang Tả An: “Cậu lại càng không xứng”.
“Cậu cút đi, đưa cả Hứa Tịnh Nhi cút cùng!”.
Dứt lời, Tả Tư ngồi xuống, hai tay đỡ cơ thể Cố Khiết Thần, dùng sức tách anh khỏi Hứa Tịnh Nhi, sau đó đặt anh xuống đất.
Hứa Tịnh Nhi vẫn bất động, đờ đẫn ngồi dưới đất như đã bị đóng đinh ở đó.
“Đã ra tay rồi, bây giờ cần gì phải làm bộ làm tịch!”.
Dáng vẻ này của cô lại càng khiến Tả Tư tức giận, cô ta nói không chút khách sáo: “Nếu còn không đi, tôi sẽ thay Cố Khiết Thần trả lại cô một nhát dao!”.
Khi nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của Hứa Tịnh Nhi, tia do dự ở đáy mắt Tả An lập tức biến mất.
“Tịnh Nhi, chúng ta đi thôi”, giọng nói của anh ta vô cùng dịu dàng, như sợ khiến cô sợ hãi.
Nhưng lời nói của anh ta không có chút tác dụng gì với Hứa Tịnh Nhi, cô vẫn ngồi bất động.
Thấy cả người Tả Tư càng ngày càng tỏa ra hơi thở chết chóc, Tả An chỉ đành hơi cúi người, chìa hai tay ra, bế Hứa Tịnh Nhi lên, rồi cất bước đi ra ngoài.
Kiều Sở bước tới, chặn đường anh ta, liếc Cố Khiết Thần đang nằm dưới đất một cái, nói: “Anh Tả, cứ thế giao Cố Khiết Thần cho cô Tả thật sao?”.
Tả An liếc anh ta một cái.
Sống lưng Kiều Sở lạnh toát, yên lặng lùi lại.
Anh ta hiểu, người đã chết thì không cần làm căng với Tả Tư nữa, Tả Tư mất sự trợ giúp là Cố Khiết Thần, chẳng khác nào đánh mất con át chủ bài lớn nhất, thua cuộc là cái chắc.
Nhưng rốt cuộc cô ta còn là người nhà họ Tả, còn là con gái của ông Tả hay không, thì không cần phải thêm chuyện.
Huống hồ… anh ta không muốn Hứa Tịnh Nhi ở lại đây thêm một giây nào nữa, tuy điều nực cười là sự đau khổ lúc này của cô là do anh ta gây nên.
…
Sau khi ra khỏi phòng, Hứa Tịnh Nhi bỗng lên tiếng: “Tôi muốn rửa tay”.
Bước chân Tả An khựng lại, nhanh chóng đáp: “Được”.
Sau đó anh ta bước về phía nhà vệ sinh, đến cửa, anh ta còn chưa đặt Hứa Tịnh Nhi xuống, cô đã gấp gáp đến mức nhảy khỏi lòng anh ta, vội vàng lao vào nhà vệ sinh.
Hứa Tịnh Nhi đứng trước bồn rửa mặt, vặn vòi nước, dùng sức cọ rửa bàn tay dính đầy máu.
Nước chảy ào ào, chẳng mấy chốc đã dội trôi máu dính trên tay cô, nhưng dường như cô không nhìn thấy, vẫn tiếp tục rửa…
Tả An trơ mắt nhìn cô rửa tay gần nửa tiếng, da tay bị chà đỏ cả lên.
Anh ta mím môi, bước vào, muốn giằng tay cô ra, nhưng vừa chạm vào cánh tay cô đã bị cô hất mạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...