Hứa Tịnh Nhi không nhìn biểu cảm của Tả An, cô không thể lường trước được anh ta sẽ trả lời ra sao, giờ cô phải nghĩ xem, nếu như ông Tả truy hỏi đến cùng, thì cô nên nói thế nào.
Không ngờ, Tả An lại vô cùng thản nhiên nói: “Vâng, Tịnh Nhi ngủ rất ngon, cả đêm đều ngủ trong lòng con, chẳng có gì không quen, bố không cần lo lắng”.
Hứa Tịnh Nhi sững người.
Cô thật sự không ngờ, trước mặt bố mình Tả An lại lựa chọn che giấu cho cô, thậm chí còn vì cô mà nói dối, dù sao… lời nói này của anh ta cũng đập tan mọi nghi ngờ.
Ông Tả nghe lời khẳng định chắc như đinh đóng cột của anh ta, mắt chạm mắt, anh ta không hề có chút tránh né hay rụt rè, ông ta cười ấm áp: “Vậy thì tốt”.
Tả Tư và Cố Khiết Thần ở ngoài cửa nghe toàn bộ câu chuyện, cuối cùng cũng đi vào.
So với sự lễ phép và kính trọng của Tả An trước mặt bố, thì Tả Tư lại khá tùy tiện, cô ta đi vào, đến một câu chào hỏi cũng không có, cứ thế kéo ghế ngồi xuống, tư thế lười nhác.
Tay chống cằm, khuỷu tay chống xuống bàn, nói giọng trêu chọc: “Bố, người ta ngọt ngào lắm, cô Hứa có gì không quen, hay không ngủ được, Tả An tự biết cách chăm sóc, cần gì bố phải lo”.
Ông Tả quay đầu nhìn Tả Tư, dường như không hài lòng với bộ dạng đó của cô ta, nhưng chỉ cau mày, chứ không trách móc gì.
Ngược lại, ánh mắt hướng về Cố Khiết Thần đi vào sau, ông ta cười: “Cố tổng, lâu rồi không gặp”.
Tả Tư lập tức chỉnh: “Bố, tại sao bố vừa gặp cô Hứa thì lập tức thân mật gọi Tịnh Nhi, mà thấy Cố Khiết Thần lại gọi là Cố tổng? Sao thế? Con sắp đính hôn với Cố Khiết Thần rồi, vẫn chưa được coi như người nhà ạ?”.
Hết cách với cô ta, ông Tả bèn đổi giọng: “Vậy… tôi gọi là Khiết Thần nhé?”.
Cố Khiết Thần khẽ gật đầu, bước lên trước, lễ phép chào một tiếng: “Bác trai”.
Chào hỏi xong, ông Tả nói: “Ngồi xuống ăn sáng đi”.
Cố Khiết Thần ngồi xuống vị trí cạnh Tả Tư, còn Tả An kéo cái ghế đối diện Cố Khiết Thần ra trước, mời Hứa Tịnh Nhi ngồi xuống, bản thân thì ngồi xuống ghế đối diện Tả Tư.
Đã lâu lắm rồi Hứa Tịnh Nhi không ngồi đối diện Cố Khiết Thần như thế này, lần cuối cùng ngồi đối diện nhau là khi nào nhỉ?
À đúng rồi… là ở chung cư, cô nấu mì cho hai người ăn, sau khi anh ăn xong, liền đề cập chuyện ly hôn với cô.
Chắc đó là cảnh tượng mà cả đời này cô không thể quên được, cũng là giây phút đau lòng nhất.
Không ngờ, bọn họ lại một lần nữa ngồi đối diện, nhưng là ở trong hoàn cảnh khác.
Bên cạnh anh có một người đẹp khác, mà bên cạnh cô cũng có một người bảo vệ khác, thật trớ trêu…
Có điều, về chuyện tối hôm qua, cô vẫn còn một nghi vấn chưa được giải đáp.
Người đàn ông đột nhiên xuất hiện, cứu cô rồi biến mất đó rốt cuộc là ai?
Là một người đàn ông không liên quan đến cô, chỉ là qua đường thấy nguy thì cứu, hay là người có liên quan tới cô?
Thật ra khả năng thứ nhất khá thấp, cho dù thực sự có người đi qua, thì cớ gì lại phải mạo hiểm cứu cô, cho nên cô vẫn nghiêng về vế sau, mà nếu như thế, thì trong nhà này, cũng chỉ có Cố Khiết Thần và Tả An thôi.
Nhưng hôm qua lúc cô trở về phòng, biểu hiện của Tả An không giống như người biết chuyện, vậy khả năng còn lại chính là Cố Khiết Thần.
Là anh sao?
Nếu đúng, vậy mục đích anh đến đây cần phải nghiên cứu thêm rồi.
Dù gì thì sợi thép và cửa sổ phòng khách mở đều phải chuẩn bị từ trước, trong tình huống phát sinh đột ngột, căn bản không thể nào có cách tháo chạy dễ như thế được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...