Trong phòng vẫn tối đen, Hứa Tịnh Nhi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đoán rằng Tả An vẫn ngủ chưa tỉnh.
Cô đi rất nhẹ nhàng, sau khi vào phòng liền đóng cửa lại, sau đó xoay người, cất bước định đi về phía giường, bỗng phía sô pha vang lên tiếng nói: “Tịnh Nhi, em đi đâu vậy?”.
Hứa Tịnh Nhi ngừng thở.
Bước chân cô khựng lại, cứng người tại chỗ mười mấy giây mới đảo tròng mắt cứng ngắc, nhìn về phía sô pha.
Không biết Tả An đã tỉnh từ lúc nào, anh ta chậm rãi ngồi dậy, vươn tay bật cây đèn bàn nhỏ trên bàn trà.
Ánh sáng vàng vọt chiếu lên khuôn mặt đẹp trai dịu dàng của anh ta, chỉ là ánh mắt anh ta có chút âm trầm.
Hai bàn tay buông thõng của Hứa Tịnh Nhi siết chặt, rồi lại nhanh chóng thả lỏng, cô nở nụ cười, cố gắng nói với giọng bình thản: “Khiến anh bị tỉnh à? Em xin lỗi, em… em bị mất ngủ, nên xuống dưới uống cốc sữa cho dễ ngủ”.
Cô nói xong, nhất thời Tả An không tiếp lời.
Hứa Tịnh Nhi cũng không biết anh ta có tin hay không, nhưng cô cũng đâu có nói dối, chỉ là những chuyện sau đó cô lựa chọn không nói ra mà thôi.
Chuyện đêm nay có quá nhiều nghi vấn, cô vẫn chưa làm rõ nên không tiện nhắc đến với Tả An.
Hơn nữa, cô cũng không biết rốt cuộc Tả An có biết chuyện của cô Bạch hay không, và anh ta có thái độ gì.
Nói nhiều thì sai nhiều, tốt nhất cô cứ làm rõ tình hình rồi nói sau.
Cũng không biết có phải là do bề ngoài cô vẫn có vẻ bình tĩnh tự nhiên hay không, dường như Tả An tin cô, anh ta lên tiếng, giọng nói vẫn dịu dàng như trước: “Vậy bây giờ em đã buồn ngủ chưa?”.
Hứa Tịnh Nhi gật đầu lia lịa, còn cố ý ngáp một cái: “Bây giờ thì buồn ngủ thật rồi”.
“Vậy thì đi ngủ đi”.
Ngừng một lúc, anh ta lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng lần sau đêm hôm đừng chạy ra ngoài một mình, không ngủ được thì gọi anh, anh đi cùng em”.
“Được, em biết rồi”.
Hứa Tịnh Nhi vừa nói vừa quay về giường, vén chăn lên nằm xuống, nói với Tả An: “Ngủ tiếp đi, chúc anh ngủ ngon”.
“Ngủ ngon”, Tả An tắt cây đèn bàn.
Sau khi nhắm mắt lại, Hứa Tịnh Nhi mơ hồ có cảm giác hình như Tả An nhìn về phía mình, lại dường như là cô quá nhạy cảm.
Cô xoay người, quay lưng về phía sô pha.
Căn phòng lại trở nên yên tĩnh, chỉ là đêm nay Hứa Tịnh Nhi đã định sẵn sẽ mất ngủ.
…
Ngày hôm sau.
Hứa Tịnh Nhi được giọng nói dịu dàng của Tả An gọi dậy, cô mở đôi mắt nhập nhèm, bởi vì gần sáng mới ngủ, nên lúc này trong mắt cô đầy tơ máu mệt mỏi.
Cô vẫn muốn ngủ tiếp…
Cô đang định nói với Tả An là có thể để cô ngủ tiếp không, thì lại nghe anh ta nói: “Tịnh Nhi, bố anh về rồi, chúng ta phải xuống ăn sáng với ông ấy”.
Ông Tả!
Câu này đã thành công khiến Hứa Tịnh Nhi tỉnh ngủ hoàn toàn.
Cô cứ nghĩ mãi, không biết người đàn ông trung niên hôm qua có phải là ông Tả hay không, giờ thì có cơ hội kiểm chứng rồi.
Câu từ chối bị nuốt ngược trở lại, đổi thành: “Em biết rồi, cho em chút thời gian đánh răng rửa mặt thay quần áo”.
Tả An cười nhẹ: “Ừ, không cần vội, anh chờ em ở bên ngoài”.
Nửa tiếng sau, Hứa Tịnh Nhi ra khỏi phòng, cùng Tả An xuống tầng dưới.
Vừa đến phòng khách đã nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở ghế chính giữa.
Người đàn ông đó cũng đồng thời ngẩng lên nhìn đúng lúc cô bước vào.
Nhất thời bốn mắt nhìn nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...