Cô ta nói, hơi nghiêng người về phía Tả An, sau đó kề đôi môi đỏ vào tai anh ta, nói rõ ràng từng chữ: “Nếu cậu đã quan tâm Hứa Tịnh Nhi như vậy thì bố muốn cậu đưa cô ta về tham gia tiệc sinh nhật của ông ấy, để ông ấy xem cô gái khiến cậu đánh mất chừng mực rốt cuộc có gì đặc biệt”.
Tả An nhếch môi, nhưng đáy mắt không có ý cười, giọng nói anh ta vẫn mang theo sự ôn hòa như bình thường: “Khiến chị phải vất vả chạy tới tới đây thông báo cho tôi rồi”.
Tuy anh ta cố gắng kiềm chế sự tức giận, nhưng Tả Tư vẫn cảm nhận được sự lạnh lùng đang tỏa ra từ người anh ta.
“Không vất vả, tôi rất vui lòng”.
Tả Tư giơ tay lên, ngón tay thon nhỏ đẹp đẽ chỉnh lại vạt áo bị lật lên của Tả An, mỉm cười dịu dàng, tỏ vẻ thân thiết, nhưng ánh mắt nhìn Tả An lại sắc lạnh như lưỡi dao.
“Tả An, thực ra cậu có thể tìm được người mình thích, tôi thấy rất vui cho cậu.
Cậu yên tâm, cô Hứa là một cô gái rất tốt, tôi chắc chắn sẽ ủng hộ cậu, cậu đưa cô ta đến dự tiệc tôi cũng sẽ để mắt giúp cậu, sẽ không khiến cô ta tổn thương một sợi tóc”.
Tả Tư lại vỗ nhẹ khuôn mặt Tả An, mỉm cười càng xinh đẹp hơn: “Tả An, đã lâu lắm tôi không thấy cậu thuận mắt như thế này rồi, tiếp tục duy trì nhé”.
Ngay sau đó, bàn tay Tả An chụp lấy cổ tay Tả Tư, sau đó nhìn thẳng vào mặt cô ta, vẻ mặt cũng lấy lại sự dịu dàng tao nhã, nở nụ cười: “Nếu chị đã nói xong rồi thì về đi, tôi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi, có cần tôi bảo người đưa chị về không?”.
“Thôi khỏi”.
Tả Tư không nhanh không chậm rút tay lại, đeo kính râm, kiêu ngạo hất cằm: “Tôi sợ người của cậu sẽ cố ý gây tai nạn giữa đường, vì cái mạng nhỏ của mình, tôi sẽ tự về”.
Dứt lời, cô ta tao nhã xoay người bỏ đi.
Tả An vẫn đứng im chỗ cũ hơn nửa phút, hít sâu một hơi, rồi mới cất bước đi về phía thang máy.
…
Hai ngày cuối tuần, Hứa Tịnh Nhi không ru rú ở nhà, mà hẹn Tiêu Thuần đi ăn cơm, xem một bộ phim, còn đi dạo trung tâm thương mại hơn nửa ngày.
Sau ngày hôm đó cô không thấy ai đi theo nữa, nếu những người kia có liên quan đến bố của Tả An đúng như suy đoán của cô, thì chắc là Tả An đã giải quyết chuyện này.
Nếu như có thể giải quyết nhẹ nhàng thì tức là vấn đề không lớn.
Cô không quan tâm chuyện này nữa, dù sao với mối quan hệ của cô và Tả An hiện giờ, cùng lắm chỉ là giai đoạn mới đưa đẩy, cô nghĩ vẫn chưa đến mức thu hút sự chú ý của phụ huynh.
Cuối tuần vui vẻ kết thúc, đến thứ hai.
Trên đường đi làm, Hứa Tịnh Nhi đi qua quán Starbucks, liền ghé vào mua hai cốc, một cốc Latte, một cốc Americano, một cốc cô uống, một cốc cho Tả An.
Dù thế nào thì cuối tuần cấp trên đại nhân đã lo lắng cho cô, chạy đến thăm cô, còn băng bó vết thương các thứ cho cô, cô cũng chẳng có gì khác để cảm ơn anh ta, nên tiện tay mua cho anh ta cốc cà phê coi như cảm ơn.
Cô cầm hai cốc cà phê đến cửa phòng làm việc, đang định gõ cửa, nhưng thông qua cửa sổ sát đất bên cạnh, bởi vì không kéo rèm, cô thấy Kiều Sở đang ở bên trong, đứng trước bàn làm việc nói chuyện với Tả An, thế là cô thôi không gõ cửa nữa, quay về chỗ làm việc của mình.
Chờ lát nữa anh ta xong việc cô sẽ vào đưa cà phê, tránh làm phiền.
…
Trong phòng làm việc.
Tả An cụp mắt, nhìn một xấp ảnh dày Kiều Sở mang đến đang tán loạn trên bàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...