Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi
Cùng với lời nói của cô, sắc mặt của Tả An càng lúc càng tối sầm. Cuối cùng trở nên âm trầm hơn bao giờ hết.
Hứa Tịnh Nhi cảm nhận được bèn hỏi: “Sao thế?”
Cô mím môi, nghĩ tới điều gì đó bèn dò hỏi: “Anh biết là ai à?”
Tả An nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giả vờ như những gì Tịnh Nhi nhận thấy chỉ là tưởng tượng. Anh ta cẩn thận bôi thuốc cho cô, lúc nhìn lên thì đã thay bằng một nụ cười dịu dàng: “Cuối tuần này em ở nhà nghỉ ngơi. Anh đi trước đây. Nếu có chuyện gì thì gọi cho anh ngay nhé”.
Những lời cô vừa nói, coi như anh ta không nghe thấy.
Hứa Tịnh Nhi do dự một hồi, cũng không định truy hỏi. Vì rõ ràng là Tả An biết người theo dõi cô là ai, hơn nữa, anh còn không muốn nói ra.
Nhưng nhìn phản ứng của anh thì có vẻ như tất cả cũng chỉ là suy đoán của cô mà thôi. Người mà Tả An không muốn nhắc tới, tới giờ cô biết có lẽ chỉ có bố anh.
“Dạ, anh về đi. Đi đường cẩn thận nhé”.
Lần này anh không chần chừ như những lần trước mà đi ngay.
Sau khi xuống lầu, vào trong xe, anh ta gọi điện cho Kiều Sở. Anh ta đeo tai nghe và khởi động máy.
Giọng anh ta vang lên: “Người do ai cử? Người của cậu? Hay là bố tôi phải không?”
Kiều Sở im lặng nhưng không hề giấu diếm mà nói thẳng: “Là do tôi”.
Tả An nhếch miệng đầy lạnh lùng: “Vì vậy, người ra lệnh là bố tôi phải không?”
Giọng của anh ta khẳng định chắc nịch.
Kiều Sở im lặng.
“Kiều Sở, cậu theo tôi lâu như vậy mà còn không biết ai mới là chủ của mình à?”, giọng của Tả An trở nên vô cùng lạnh lẽo: “Nếu cậu đã trung thành với bố tôi thì tôi không thể nào để cậu ở cạnh mình nữa”.
Anh ta bực mình như vậy khiến Kiều Sở bàng hoàng.
“Anh Tả, không phải tôi thì cũng sẽ là người khác. Hành động gần đây của anh lộ liễu quá, Tả Tổng sẽ không để yên đâu. Anh nên biết điều đó”.
“Nhưng anh yên tâm. Tôi dặn họ chỉ đi theo cô Hứa, chụp ảnh chứ không có ý làm hại cô ấy. Chuyện sáng nay là do ngoài ý muốn”.
“Ngoài ý muốn sao?”, Tả An nhớ lại bàn tay đầy máu của Hứa Tịnh Nhi rồi lại nhìn vẻ mặt đau như muốn chết của cô. Anh ta cố gắng đè cơn giận xuống: “Thứ tôi muốn là không bị tổn thương một chút nào. Nếu như không làm được thì đừng có bao biện trước mặt tôi”.
Kiều Sở nhắm mắt, chỉ biết nói: “Xin lỗi anh”
“Rút hết người của cậu đi, đừng làm phiền cô ấy”, Tả An lạnh lùng ra lệnh.
“Anh Tả…”
“Tôi không nói lần thứ hai đâu”.
Nói xong, anh ta tắt máy, tháo tai nghe vứt qua một bên rồi đạp chân ga. Chiếc xe phóng như bay.
Chung cư của Tả An đã để cho Hứa Tịnh Nhi ở nên anh ta từ đó đến giờ ở khách sạn.
Chiếc xe đỗ trước cửa. Anh bước xuống, đang định vứt chìa khóa cho người lơ xe và bước vào.
Thì bỗng nhiên anh ta nhìn thấy Tả Tư xinh đẹp đang khoanh tay đứng đó. Nhìn thấy anh, cô ta tháo kính, mỉm cười.
Rõ ràng là cô ta đang đợi Tả An.
Tả An dừng bước. Tả Tư đi tới, đứng trước mặt. Cô ta nhìn bộ dạng chật vật của anh thì mỉm cười hài lòng, sau đó nói ra từng từ: “Tôi tới…là để chuyển lời của bố”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...