Hứa Tịnh Nhi theo bản năng muốn hỏi rõ ràng, nhưng chưa kịp nói ra, môi Cố Khiết Thần đã đè xuống, khiến tiếng nói của cô đều biến thành “ô ô ô…”.
Cố Khiết Thần hôn cô với sức lực giống như người đi trong sa mạc, đang lúc tuyệt vọng thì bỗng dưng thấy một ốc đảo. Anh say mê mút môi cô thật, cưỡng ép tách răng cô ra, quấn quýt với lưỡi cô, không hề kiêng kị mà càn quét trong miệng.
Hứa Tịnh Nhi siết chặt nắm tay, không ngừng đấm anh. Tên khốn Cố Khiết Thần, uống say rồi cũng phải ức hiếp cô cho được!
Hơn nữa, cô Lâm còn đang nhìn kia!. ngôn tình ngược
Hứa Tịnh Nhi vừa nghĩ đến đó, gò má không khỏi đỏ lên. Lỡ như anh thật sự không kìm chế nổi mà làm tới, vậy thì sau này làm sao cô đối mặt với cô Lâm?
Có lẽ vì cô giãy giụa quá ghê gớm, cuối cùng Cố Khiết Thần cũng buông đôi môi cô ra, quay sang chiến đấu nơi cần cổ cô, để lại dấu ấn này đến dấu ấn khác.
Vừa rồi Hứa Tịnh Nhi bị anh hôn đến mức oxy trong lồng ngực bị lấy đi hết, vất vả lắm mới thở được mấy hơi không khí trong lành, phản ứng đầu tiên của cô vẫn là quay đầu nhìn về phía phòng cô Lâm. May quá… có lẽ cô Lâm thấy chuyện này tế nhị, không biết đã đóng cửa phòng lại từ lúc nào.
Cô thở phào một hơi, đồng thời không kìm được cắn răng. Cô phải nhân lúc Cố Khiết Thần say mà đấm anh mấy cái! Ai bảo anh thích ức hiếp cô!
Hứa Tịnh Nhi xoay nắm đấm, người đàn ông phía trên người cô đang hôn như vậy, đột nhiên không động đậy nữa. Anh cứ yên lặng đè trên người cô như vậy, vùi mặt vào hõm cổ của cô.
Cô hơi nghi hoặc, anh… ngủ rồi sao?
Hứa Tịnh Nhi do dự một lúc, hai tay chuẩn bị nâng mặt Cố Khiết Thần dậy, định nhìn xem anh có ngủ thật không. Nhưng giây sau, cô lại cảm giác được điều gì đó, toàn thân bỗng cứng đờ giống như bị điểm huyệt.
Đó là cái gì…
Ngón tay Hứa Tịnh Nhi quẹt vào cổ mình một cách máy móc, ngón tay cảm thấy ướt át.
Đây là… nước mắt của Cố Khiết Thần sao?
Hứa Tịnh Nhi chưa từng nghĩ có một ngày cô lại nhìn thấy nước mắt của Cố Khiết Thần. Nghe nói lần cuối anh khóc là vào tang lễ của bố mẹ anh… Sau lúc đó, anh chưa bao giờ khóc nữa.
Vì sao?
Vì người con gái mà anh chờ đợi? Người con gái đó đã biến mất? Không trở về? Hay là… người con gái đó chính là cô?
Đầu óc Hứa Tịnh Nhi lập tức trở nên cực kỳ hỗn loạn, nhưng dù cô có phù hợp với người con gái mà anh nhắc đến kia, cô cũng không dám sinh ra hi vọng xa vời nào nữa.
Từng tuyệt vọng hết lần này đến lần khác, cô thật sự sợ rồi.
Có lẽ lại là cô tự mình đa tình lần nữa?
…
Khi Cố Khiết Thần tỉnh dậy, đầu đau muốn nứt ra, hơn nữa… cơ thể anh cứng nhắc, thậm chí hai tay có cảm giác như bị trói đến tê dại.
Anh chậm rãi mở mắt ra, lúc này mới nhìn thấy hai tay mình bị trói chặt bằng dây tập yoga.
Cố Khiết Thần ngồi dậy, nhìn quanh một vòng, đây là phòng khách của căn hộ chung cư, mà anh lại nằm trên ghế sofa…
Chỉ là anh làm sao về đây, tối qua xảy ra chuyện gì, anh đã quên sạch.
Anh nhíu mày hồi tưởng, cô Lâm từ trong phòng đi ra, thấy anh tỉnh dậy thì hơi ngạc nhiên: “Cậu chủ, sao cậu lại ngủ ở đây? A… sao tay cậu lại bị trói thế?”.
Nói xong, cô Lâm lập tức nghĩ tới điều gì, lập tức che miệng cười mờ ám: “Xem ra là cô chủ… hai người tuổi trẻ, kiểu chơi cũng nhiều…”.
Cô Lâm đỏ mặt, không nói tiếp được nữa.
Cố Khiết Thần liếc nhìn cô Lâm, nhỏ giọng nói: “Nói hết những gì chị nhìn thấy vào tối qua cho tôi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...