Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi
“…”
Dù mục đích cuối cùng của Tiêu Thuần cũng là muốn Hứa Tịnh Nhi đi nhưng mà thái độ thay đổi đột ngột của cô thực sự khiến Tiêu Thuần phải đứng hình mất nửa giây.
Nhưng cô ấy nhanh chóng trở nên vui vẻ.
Cô ấy vỗ vai Hứa Tịnh Nhi, cười hớn hở: “Đây mới đúng là Hứa Tịnh Nhi mà mình biết chứ! Phải đối đầu chính diện như vậy.
Tô Tử Thiến là cái thá gì! Buổi tiệc tất niên lần này, cậu nhất định phải xuất hiện ở vị trí chính thất, đánh bại ngay cô ta!”
Hầy…
Hứa Tịnh Nhi lại uống một ngụm trà và nói: “Thuần Thuần, cậu là ở bộ phận đối ngoại phải không…Vậy chắc cậu có thể kiếm cho mình một tấm thiệp mời nhỉ?”
Tiêu Thuần không hiểu: “Tịnh Nhi, nếu anh Khiết Thần đưa cậu đi thì cậu còn cần tới thư mời sao?”
Một giây sau, cô ấy nhạy cảm nhận ra điều gì đó sai sai trong lời nói của mình.
Thế là cô ấy chau mày: “Lẽ nào, cậu không định giành vị trí là nữ chính đi cùng anh Khiết Thần sao? Cậu tới buổi tiệc là vì có mục đích khác à?”
Thôi được! Đã bị nhìn thấu rồi.
Hứa Tịnh Nhi nhún vai, cũng không phủ nhận: “Đúng là mình có mục đích khác.
Cậu chỉ cần nói thôi, thiệp mời ấy, cậu có thể giúp mình có được không?”
“Vốn dĩ ấy mà, mình muốn gửi một bức thư không khó.
Nhưng mà Hứa Tịnh Nhi à, cậu cũng biết thân phận cậu đặc biệt, không nói qua với anh Khiết Thần thì mình…”
Dù là Tiêu Thuần – một người trời không sợ đất không sợ thì khi đối diện với Khiết Thần cũng phải rụt rè.
“Mình không dám làm chủ, hơn nữa, không chỉ có mình mà những người khác cũng không dám.
Người duy nhất dám có lẽ là ông nội ấy”.
Ông nội à…
Hứa Tịnh Nhi lắc đầu ngay.
Nếu chỉ vì một tấm thiệp mời tất niên mà nhờ ông cụ giúp đỡ thì có khác gì là đi nói cho ông biết tình cảm giữa cô và Khiết Thần cực tệ chứ.
Vì vậy, nếu cô muốn tới buổi tiệc đó thì người duy nhất cô có thể cầu xin chính là Khiết Thần!
Buổi tiệc sẽ diễn ra sau ba ngày nữa.
Mà Khiết Thần vẫn đi công tác chưa về.
Cũng không biết là khi nào anh sẽ về và càng không chắc là anh có về chung cư hay không.
Cô phải có được thư mời trước khi buổi tiệc diễn ra.
Hứa Tịnh Nhi cắn móng tay, đi đi lại lại trong phòng.
Cô chau mày đầy dằn vặt và cuối cùng cô quyết định gọi điện thoại.
Cô sà xuống giường, chộp lấy điện thoại của mình, tìm số của trợ lý Lâm và gọi.
Có lẽ do trợ lý Lâm đang bận nên không hề nghe máy.
Cô lại gọi lần nữa, nhưng vẫn không có ai nghe.
Bất lực, cô đành viết tin nhắn: “Trợ lý Lâm, tôi có chuyện muốn hỏi anh.
Có thời gian có thể gọi cho tôi được không?”
Hứa Tịnh Nhi ăn xong bèn gặm táo rồi đi tắm.
Lúc cô nằm trên giường, điện thoại trong tay vẫn không hề đổ chuông.
Cô nằm đó chờ đợi và dần ngủ thiếp đi.
Cũng không biết phải chờ mất bao lâu thì cuối cùng tiếng chuông điện thoại cũng vang lên.
Hứa Tịnh Nhi chộp lấy điện thoại, ấn nút nghe theo phản xạ và đặt lên tai: “Trợ lý Lâm…”
“Là tôi!”
Một giọng nam trầm trầm truyền tới tai.
Vì đã quá quen thuộc nên Hứa Tịnh Nhi bỗng giật mình, đầu óc lập tức trở nên tỉnh táo.
Những lời định nói ra của cô lập tức bị mắc nghẹn trong họng.
Cô vô thức đưa điện thoại lên nhìn.
Đây đúng là số điện thoại của trợ lý Lâm mà.
Tại sao người ở đầu dây bên kia lại là Khiết Thần chứ? Hầy, cô không biết, cũng không dám hỏi.
Có vẻ như Khiết Thần không được vui bèn nói bằng giọng mất kiên nhẫn: “Có chuyện gì vậy?”
Hứa Tịnh Nhi vốn định hỏi trợ lý Lâm là khi nào Khiết Thần sẽ về để cô còn chuẩn bị cho tốt việc có được thư mời.
Vậy mà giờ anh đã gọi thẳng cho cô luôn rồi…
Cô hít một hơi thật sâu, lấy hết sức bình sinh và hỏi: “Tôi có thể đi tham gia buổi tiệc tất niên của công ty anh được không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...