Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi


Cố Khiết Thần không quan tâm đến cô, đôi môi mím chặt, cũng không có ý định nói chuyện với cô, chỉ im lặng lái xe.
Hứa Tịnh Nhi cầm điện thoại lên xem giờ, đã bốn giờ rồi.

Đáng ra cô nên lưu tâm hơn, vậy thì cũng không đến nỗi lên thuyền giặc của anh, tức quá!
Cuối cùng bọn họ cũng đi vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm của một trung tâm mua sắm cỡ lớn.

Cố Khiết Thần dừng xe ổn định, sau đó tháo dây an toàn, quay đầu nhìn cô, giọng nói vẫn lạnh nhạt: “Xuống xe!”.
Hứa Tịnh Nhi không nói gì lập tức đẩy cửa xuống xe, sau đó mở cửa sau xe, chui nửa người vào trong, chuẩn bị xách túi lớn túi nhỏ của cô ra.
Cố Khiết Thần muốn làm gì cô không quản được, nhưng cô có việc cần làm cũng không đến lượt anh quản!
Giây lát sau, Cố Khiết Thần đã đến sau lưng cô, nắm cổ tay cô kéo ra ngoài, tay còn lại thì đóng sầm cửa xe lại, khóa luôn cửa.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”, Hứa Tịnh Nhi đã nổi giận thật sự.


Cô nghiến răng, quai hàm kêu cồm cộp, đôi mắt đen trợn to, đầy tức giận: “Anh không muốn đi, tôi cũng không ép anh, tôi tự mình về không được sao?”.
Cố Khiết Thần không quan tâm đến cô, túm lấy cổ tay cô đi về phía thang máy tầng hầm.
Hứa Tịnh Nhi cố gắng giãy giụa, nhưng ngón tay anh giống như xích sắt quấn lấy cổ tay cô, không thể lay chuyển, làm cô không thể không tách ngón tay anh ra.
Hành động này dường như đã làm Cố Khiết Thần nổi giận.

Anh nhíu mày, dừng bước, đôi mắt thâm trầm nhìn cô: “Nếu cô còn muốn về ăn cơm thì yên phận một chút!”.
“…”
Anh bỗng dưng đưa cô tới nơi này, bây giờ còn đe dọa cô.

Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, kìm nén lửa giận tích lũy ở trong lồng ngực, nói: “Vậy anh phải nói rõ trước, anh đưa tôi đến đây làm gì?”.

Cố Khiết Thần dắt Hứa Tịnh Nhi vào một cửa hàng trang sức thương hiệu thế giới ở lầu một trung tâm mua sắm, tên mang đầy ý cảnh: Star Light.
Giám đốc cửa hàng nhận ra Cố Khiết Thần, trên mặt nở nụ cười niềm nở, vội vàng tiến lên đón: “Cố tổng, anh đến rồi, mời anh đến khu VIP của chúng tôi ngồi, tôi sẽ cho người mang trà ngon lên!”.

“Không cần đâu, tôi không có thời gian”, Cố Khiết Thần thản nhiên từ chối, sau đó ra lệnh: “Chọn một chiếc đồng hồ và một bộ trang sức ngọc trai phù hợp cho nam nữ trung niên, người làm ăn”.
Giám đốc cửa hàng hiểu ngay, nhiệt tình đáp: “Không thành vấn đề, khéo thay cửa hàng vừa mới lên mẫu mới, đều là bản giới hạn, tôi sẽ lấy tới cho anh xem, xin đợi một lát!”.
Cố Khiết Thần gật đầu, sau đó kéo Hứa Tinh Nhi ngồi xuống ghế sofa.

Hứa Tịnh Nhi liếc nhìn bàn tay to lớn của anh vẫn nắm lấy tay cô, nói: “Anh có thể buông tay ra rồi, tôi sẽ không đi đâu”.
Nói xong, cô không khỏi bĩu môi, lầm bầm: “Anh muốn mua quà gặp mặt sao không nói sớm, im im không nói tiếng nào, ai biết anh muốn làm gì!”.
Anh không bày tỏ cảm xúc gì, liếc cô một cái.
Hứa Tịnh Nhi thức thời im miệng, sau khi tránh khỏi tay Cố Khiết Thần, cô không muốn ngồi cùng với khối băng nghìn năm nữa, chỉ tay vào quầy hàng bên kia: “Tôi đi sang kia xem xem!”.
Cô đứng dậy, đi thẳng không ngoái đầu lại.
Phụ nữ trời sinh đã có hứng thú với trang sức châu báu.

Dù lúc này tâm trạng của Hứa Tịnh Nhi không tốt lắm cũng bị số châu báu chói lóa trước mắt gột rửa tâm hồn, thoáng chốc cảm thấy rung động.
Cô vô tình lướt thấy một cặp nhẫn là món hàng chính ở đây, tầm nhìn của cô lập tức dừng lại đó, không dời đi được nữa.
Trên nhẫn đính kim cương màu hồng tạo thành hình trái tim, dưới ánh đèn chiếu rọi, tỏa ra ánh sáng khắp xung quanh, đúng là đánh vào con tim.
Phía trước có một tấm biển nho nhỏ viết: Tặng em trái tim của anh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui