Trên đường cô lái xe đến Cố Thị đã nhận được tin nhắn trả lời của Lâm Vũ Hàm, anh ta nói hôm nay anh ta có việc rất bận, phỏng vấn độc quyền đổi sang ngày khác.
Không ngờ chính sự mà Lâm Vũ Hàm nhắc tới… lại là đây…
Trong văn phòng.
Cố Khiết Thần và Lâm Vũ Hàm đều ngồi trên ghế sofa, trên bàn đặt hai tách cà phê chỉ còn một nửa, có thể thấy bọn họ đang bàn công chuyện.
Hơn nữa, nếu Hứa Tịnh Nhi đoán không sai, có lẽ Lâm Vũ Hàm… bắt tay hợp tác với Cố Thị rồi.
Chẳng trách Lâm Vũ Hàm không quan tâm đến công ty nước ngoài, hóa ra Cố Thị đã vươn cành ô liu tới anh ta.
Mặc dù bây giờ Hứa Tịnh Nhi không ưa gì Cố Khiết Thần, nhưng cũng không thể không thừa nhận trong sự nghiệp, Cố Khiết Thần quả thật có mắt nhìn rất đặc biệt, ra tay vừa nhanh vừa chuẩn.
Lâm Vũ Hàm gia nhập Cố Thị, Cố Thị sẽ lại lên một tầm cao mới.
Cố Khiết Thần nhướng mày, nhìn về phía Hứa Tịnh Nhi, môi loáng thoáng cong lên.
Anh bưng cà phê lên, nhấp môi một cách tao nhã, sau đó lên tiếng: “Em đến rồi”.
Dù sao cũng có người ngoài ở đây, Hứa Tịnh Nhi nặn ra một nụ cười lúng túng nhưng không kém phần lịch sự.
Lâm Vũ Hàm cũng rất bất ngờ khi gặp Hứa Tịnh Nhi ở đây, anh ta kinh ngạc trong chốc lát, sau đó nói: “Cô Hứa, sao cô lại ở đây?”.
Hứa Tịnh Nhi còn chưa kịp trả lời, Cố Khiết Thần đã đặt tách cà phê trong tay xuống, đứng dậy, sải bước về phía cô.
Giây lát sau, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của anh ôm lấy eo Hứa Tịnh Nhi, tỏ ra hơi kinh ngạc hỏi: “Anh Lâm, anh biết vợ tôi sao?”.
“Vợ anh?”.
Từ này quả thật khiến Lâm Vũ Hàm kinh ngạc đến mức thốt lên, anh ta dừng lại mười mấy giây mới tìm được tiếng nói của mình: “Cố tổng, anh kết hôn rồi sao?”.
Với danh vọng của nhà họ Cố, với độ nổi tiếng của Cố Khiết Thần, nếu anh kết hôn thì không thể nào không thông báo rầm rộ, tuyên bố với thiên hạ.
Nhưng bên ngoài lại không nghe tin tức gì, cho nên Lâm Vũ Hàm mới hỏi như vậy.
Cố Khiết Thần cong môi cười, lười biếng thốt ra một chữ: “Ừ”.
Mặc dù Lâm Vũ Hàm vẫn có chút tò mò, nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người ta, người ta có công bố hay không cũng không phải chuyện anh ta có thể can thiệp.
Anh ta cũng chỉ có thể dừng ở đây, không hỏi thêm nữa.
Anh ta nhìn Hứa Tịnh Nhi thật lâu, sau đó nói: “Trai tài gái sắc, chúc mừng hai người”.
Cố Khiết Thần bình thản ngẩng đầu, tiếp nhận lời chúc phúc của anh ta.
Sau đó, anh ôm Hứa Tịnh Nhi đang cứng đờ người đi đến ghế sofa, ngồi xuống, lại hỏi: “Không biết anh Lâm và vợ tôi làm sao quen biết nhau vậy?”.
Lâm Vũ Hàm cười khẽ, không giấu giếm mà chia sẻ quá trình anh ta và Hứa Tịnh Nhi quen biết nhau, cuối cùng còn tổng kết một câu: “Cô Hứa… Bà Cố là một người phụ nữ rất thú vị, chúng tôi quen biết nhau chỉ hận quá muộn”.
“Hóa ra là vậy”.
Cố Khiết Thần nghiêng đầu nhìn Hứa Tịnh Nhi, tay ôm eo cô càng siết chặt.
Ánh sáng nơi đáy mắt anh dao động, đôi môi khẽ mở, nhấn mạnh từng chữ: “Xem ra tôi đã cưới được một người vợ tốt, đúng là… có phúc ba đời”.
Hai người cách nhau rất gần, lúc anh nói lời này, hơi thở rót cả vào tai Hứa Tịnh Nhi, cô rụt cổ lại theo bản năng.
Nhưng khi giọng nói êm tai trầm thấp của anh rót vào tai cô, trái tim cô vẫn có chút xúc động nhẹ, lại giống như đột nhiên bị ong chích, đau như đâm vào tim.
Cố Khiết Thần nói cưới được cô là phúc ba đời.
Đó là câu nói mà trước kia cô muốn nghe thấy nhất.
Cô đã hi sinh tất cả cho tình yêu với Cố Khiết Thần.
Tuy không nói mình hi sinh thì người khác phải hồi đáp mình, nhưng… khi đã dốc hết mọi thứ mà vẫn không nhận được một chút hồi đáp nào, cảm giác đó thật sự rất tuyệt vọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...