Thời gian này, Cố Khiết Thần đều về rất sớm, cho nên tầm này thấy Cố Khiết Thần về, đôi mắt Hứa Tịnh Nhi ánh lên chút vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường.
Anh bước vào, đứng đó, chiếc thang máy đang rộng rãi đột nhiên trở nên chật chội, lại thêm vẻ lạnh lùng toát lên từ khắp người anh, Hứa Tịnh Nhi bất giác né tránh, cách xa anh ra chút.
Cũng không biết là ai đã làm anh tức giận, nhưng cô cũng không muốn làm bia đỡ đạn.
Thang máy từ từ đi lên, ánh mắt của Hứa Tịnh Nhi chỉ nhìn vào các con số 1, 2, 3… rõ ràng thời gian rất ngắn nhưng cô lại cảm thấy lâu vô cùng.
Thang máy “ting” lên một tiếng, tới tầng cần đến, cửa thang máy mở ra.
Hứa Tịnh Nhi thầm thở phào một hơi, đồng thời cũng vội vàng nhấc chân đi ra ngoài.
Cô Lâm thấy hai người, người vào nhà trước người vào nhà sau, còn tưởng hai người ra ngoài ăn bữa tối lãng mạn như cô ấy đã nghĩ, nên mỉm cười nhìn, không làm phiền hai người họ nữa, cô ấy cũng đi về phía phòng của mình.
Sự quan tâm của cô ấy khiến Hứa Tịnh Nhi có hơi hoang mang, cô cũng đâu muốn đi một mình với Cố Khiết Thần đâu… cô Lâm, cô ra đây, chúng ta cũng nói về lý tưởng của cuộc sống nào!
Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng, cô Lâm chỉ để lại một bóng lưng vô tình, sau đó đóng cửa lại.
Hứa Tịnh Nhi đành thay giày, rồi nhảy vào phòng ngủ, cầm lấy đồ ngủ và nội y chạy vào trong phòng tắm đóng chặt cửa lại trước khi Cố Khiết Thần đi vào.
Tắm táp, tẩy trang, rửa mặt, đắp mặt nạ, còn dùng máy mát xa mặt đưa lên mặt di vài đường, khi đi ra thì cũng hơn một tiếng trôi qua.
Cô nghĩ Cố Khiết Thần chắc cũng đã nguôi cơn bực tức rồi nhỉ.
Ai ngờ Cố Khiết Thần không hề vào trong phòng ngủ, chắc là đến phòng làm việc, con tim căng thẳng của Hứa Tịnh Nhi có hơi bình tâm lại, ngồi trước bàn trang điểm, vừa bôi kem dưỡng da, vừa nghĩ đến việc cô muốn nhanh chóng xác nhận thời gian phỏng vấn, dù sao những thứ như tin tức thì phải nắm bắt từng giây! Ai biết một giây sau sẽ xảy ra chuyện bất ngờ gì chứ!
Sau lưng vọng đến tiếng bước chân, Hứa Tịnh Nhi liếc nhìn qua gương, thấy Cố Khiết Thần chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm đi vào, cô sững sờ, thì ra không phải anh đến phòng làm việc để giải quyết công việc mà là đi tắm sao?
Có lẽ là bộ dạng lanh lùng của anh khiến cô không đoán được gì cả, lúc nào cũng cảm thấy có gì đó bất an, cô thu lại những dòng suy nghĩ về công việc, nhanh chóng đi đến bên giường, vén chăn ra rồi nằm xuống.
Cô lúc nào cũng nằm phía bên đó, quay lưng về phía Cố Khiết Thần, rồi nhắm mắt lại.
Những ngày này tuy cô nằm cùng giường với Cố Khiết Thần, nhưng đều là việc ai người nấy ngủ, cho nên cô nghĩ đi ngủ thì sẽ không phải đối diện với anh.
Phụp một cái, đèn trong phòng đã tắt, Hứa Tịnh Nhi nghe thấy Cố Khiết Thần từng bước đi về phía giường, lật chăn ra và nằm xuống, tất cả đều giống như mọi lần, căn phòng nhanh chóng chìm vào yên lặng.
Hứa Tịnh Nhi khẽ thở phào một hơi, cơ thể thỏa mái hơn hẳn, đang định chìm vào giấc ngủ thì một giây sau, cô cảm thấy có một cánh tay ôm qua vai cô.
Mắt cô bừng mở, còn chưa kịp phản ứng gì thì cơ thể cô đã bị một lực của đàn ông lật người cô lại, Cố Khiết Thần trong bóng tối giống như con báo săn mồi vậy, quay mạnh người sang, đè chặt cô ở phía dưới, đôi mắt đen nhìn chằm chằm về phía cô, như thể đang nhìn một con mồi vậy!
Hứa Tịnh Nhi bất giác nuốt nước miếng, cô vẫn quá lơ là…
Hai tay cô nâng lên theo phản xạ, đẩy ngực anh lên, giọng nói đã trở nên run run: “Cố Khiết Thần, anh muốn làm gì hả?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...