Lúc Thạch Mai tỉnh lại đầu rất đau, còn cảm thấy hơi lợm họng, cố gắng
mở mắt ra mới phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn phủ gấm
mềm, rất quen.
“Ngươi tỉnh rồi à?”
Có người hỏi nàng.
Thạch Mai đưa mắt nhìn, một người đi tới bên cạnh, cầm chén trà trong
tay, ngồi xuống, “Cuối cùng cũng tỉnh, Vương gia đã làm thịt ba tên lang trung rồi.”
Thạch Mai phải mất một lúc lâu mới có thể hồi phục lại tinh thần, người trước mắt chính là Trà Phúc.
Trà Phúc mặc một thân trắng thuần, tuy người gầy hơn rất nhiều nhưng khí sắc lại không tệ.
Thạch Mai lập tức nghĩ ra, đây là biệt viện lúc trước nàng ở khi còn ở
trong Vương phủ, bây giờ xa hoa hơn trước rất nhiều, bài trí cũng đổi
qua, bếp lò cũng nóng.
Sau khi Thạch Mai khôi phục lại tỉnh táo, câu đầu tiên hỏi chính là, “Bạch Xá đâu?” Mới phát hiện giọng mình cực kỳ khàn.
“A.” Trà Phúc cười, “Biết vì sao Vương gia đi không? Lúc ngươi hôn mê
luôn gọi tên Bạch Xá, hơn nữa thi thể Bạch Xá cũng không tìm được, Vương gia chịu không nổi cũng không an tâm cho nên không ở chỗ này đợi nữa.”
Thạch Mai vui vẻ —— quả nhiên Bạch Xá không sao! Hơn nữa lúc trước hắn
cũng đã nói Tần Điệp bố trí kế hoạch đâu vào đó hết cả rồi! Nhất định là kế, Bạch Xá không có khả năng chết trong tay hai kẻ tiểu nhân là Tần
Hạng Liên và Phó Tứ kia đâu!
Trà Phúc nhìn ra ngoài cửa, hạ
giọng nói với Thạch Mai, “Có một chuyện ta nghe lén được, ngươi đừng nói ra.” Nói xong liền đưa nước trà cho nàng, “Uống đi.”
Thạch Mai cũng không nghi ngờ gì, cầm lấy uống, uống xong nước trà cả người liền thư thái, cổ họng cũng đỡ đau hơn rất nhiều.
Thạch Mai thấy Trà Phúc vẫn mặc đồ trắng, có chút không rõ.
“Ta để tang huynh trưởng.” Trà Phúc thản nhiên nói, “Vương gia không
thích người ủ rũ cho nên ta vẫn ở trong biệt viện, còn ở phòng của
ngươi, cảm thụ xem ngươi từng có tâm trạng như thế nào.”
Thạch Mai hơi nhíu mày, hình như Trà Phúc chín chắn hơn trước kia nhiều rồi.
“Loan Cảnh Nhi có người bảo vệ rồi.” Trà Phúc thấp giọng nói, “Vương
gia dàn xếp, lúc nào cũng có người trông nàng ta, mỗi ngày Vương gia đều qua xem một lần.”
Thạch Mai thấy lúc Trà Phúc nói mấy lời này
chẳng có vẻ gì là ghen tị, hay nghĩ thông rồi? Nếu là ngày xưa thì chắc
chắn Trà Phúc phải hận đến điên luôn ấy.
“Ôi.” Trà Phúc thở
dài, “Loan Cảnh Nhi cũng chẳng vui vẻ gì, Vương gia từ sớm đã chẳng còn
tình ý gì với nàng ta, giờ chẳng qua chỉ muốn lưu lại huyết mạch, nếu
sinh con trai thì tốt, sinh con gái là coi như xong rồi. Bây giờ nàng ta cẩn thận lắm, đều trông vào đứa con này, mẫu bằng tử quý mà.”
Thạch Mai hơi mở miệng, nghĩ thầm, ý gì đấy.
Biết Bạch Xá không sao, Thạch Mai cũng yên tâm, tiếp tục nằm xuống ngẩn người, không biết sắp xếp thế nào, việc kế tiếp đám Bạch Xá phải làm là điều động nhân mã và đưa thư của thái hậu cho những trọng thần thân
tín.. Mặt khác Bạch Xá còn biết chỗ đóng quân của Tần Hạng Liên, có thể
tiên phát chế nhân! Nhưng muốn được như thế thì trước hết phải chữa khỏi bệnh nan y cho hoàng thượng.
Thạch Mai nghĩ nhất định phải
chữa khỏi bệnh của hoàng thượng! Hứa Hiền đã bọc hậu ngoài hoàng cung,
đợi thời cơ chín muồi, bọn họ tìm được nơi hoàng thượng bị giam lỏng,
Thạch Mai sẽ đi cùng Hứa Hiền xem bệnh trạng của hoàng thượng.
Đang nằm miên man suy nghĩ chợt nghe Trà Phúc kêu một tiếng, “Vương gia.”
Thạch Mai khẩn trương —— Tần Hạng Liên đến à?! Nàng thầm nói cho mình, trăm ngàn lần không thể sơ sót, phải diễn tâm như tro tàn.
Tần Hạng Liên đi đến, thấy Thạch Mai nằm trên giường, hai mắt mở to. Lúc
Thạch Mai được mang về vẫn luôn sốt cao, nửa mơ nửa tỉnh khóc lóc gọi
tên Bạch Xá.
Giờ hai mắt trũng sâu, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn rất đáng thương.
Tần Hạng Liên thoả mãn, dù sao thì bây giờ người này cũng là của mình rồi.
Ngồi xuống cạnh giường, Tần Hạng Liên đưa tay sửa lại lọn tóc xoã trên gối nàng, thấp giọng hỏi, “Có đói bụng không?”
Thạch Mai như không nghe thấy, chỉ ngẩn người, trong lòng cũng đang
tính kế, làm thế nào bây giờ? Bước tiếp theo tốt nhất là phải vào được
trong cung!
“Đi lấy đồ ăn lên.” Tần Hạng Liên sai Trà Phúc như
sai đám hạ nhân. Trà Phúc cũng không để ý, gọi người hầu đi làm, Thạch
Mai giật mình, tâm như tro tàn hình như phải là Trà Phúc mới đúng, sao
lại thế nhỉ?
Đồ ăn được mang lên, là cháo tổ yến nóng hầm hập
và chút điểm tâm nhỏ. Thạch Mai hôn mê đã lâu nên sớm đói bụng lắm rồi,
nhưng người thương tâm muốn chết thì làm sao có thể có khẩu vị ăn uống
đây? Vì thế nàng thầm cầu nguyện bụng mình ngoan ngoãn biết điều, trăm
ngàn lần đừng kêu.
Thạch Mai không ăn, Tần Hạng Liên muốn đút
cho nàng, đồ ăn đến miệng nàng cũng nhịn xuống không ăn, đói đến nóng
ruột, thật sự quá khó chịu, thầm giận dỗi —— Bạch Xá, ngươi phải mau
lên!
Tần Hạng Liên bất đắc dĩ, đành phải bảo người bưng đồ xuống.
Cứ như vậy hai ngày trôi qua, Thạch Mai không ăn không uống gì, đói sắp chết rồi.
Thạch Mai cũng hiểu nếu không làm gì thì chắc chắn mình sẽ chết đói,
cuối cùng Tần Hạng Liên mất kiên nhẫn trước, hỏi nàng, “Có muốn gặp thái hậu không?”
Thạch Mai sáng mắt… Trong mắt hơi hiện lên một tia thần thái làm cho Tần Hạng Liên thấy được hy vọng.
Thạch Mai bất động, giống như vẫn đề phòng, hoàn toàn không tin lời hắn nói.
Tần Hạng Liên thở dài, nha đầu chết tiệt kia cứng đầu quá, đành phải chịu thua, “Được rồi, ta mang ngươi đi gặp Thái Hậu!”
Thạch Mai nhẹ nhàng thở hắt ra, được ăn rồi, đói chết ta!
Sau đó có hai nha hoàn tiến lên giúp Thạch Mai thay quần áo, lại đỡ nàng lên xe ngựa, Tần Hạng Liên tự mình đưa nàng vào cung.
Thái hậu vừa nhìn thấy Thạch Mai liền đau lòng muốn chết, mới vài ngày
không gặp mà đã gầy ra như vậy, kéo nàng khóc lớn, mắng Tần Hạng Liên sẽ chết không được tử tế.
Thạch Mai cũng nhào vào lòng thái hậu khóc nức nở.
Tần Hạng Liên nhìn không được, nói, “Hai ngươi từ từ nói chuyện, lát
nữa ta sẽ tới đón.” Gã phân phó ngự phòng mang đồ ăn lên rồi mang người
xuất môn.
Trong lòng Tần Hạng Liên vẫn chưa hoàn toàn an tâm,
thi thể Bạch Xá chưa tìm được, nói cách khác có khả năng hắn ta còn chưa chết! Nếu như hắn ta chưa chết thì đúng là phiền toái!
Thạch
Mai bị thái hậu ép ngồi một bên, nha hoàn bưng cháo và mấy món ngày
thường nàng thích ăn lên, thái hậu đút cho nàng từng chút một, không cho nàng ăn nhiều, đói lâu mà ăn nhiều cùng một lúc sẽ rất hại dạ dày, cứ
từ từ mà ăn.
Thạch Mai ăn xong vài món, sắc mặt lập tức tốt lên.
Thái hậu kéo tay nàng, “Làm khó con rồi, phải liều mạng như vậy.”
Thạch Mai lấy ra nấy viên đan cho thái hậu, để người và hai nha hoàn
dùng, thái hậu không hỏi nhiều. Ba người ăn xong viên đan. Thạch Mai lại lấy ra một quả cầu hương đưa cho mọi người, dùng để đặt trong lư hương, thái hậu liền sai người làm theo.
Ăn xong, Thạch Mai vẫn nằm bên người thái hậu.
Tần Hạng Liên đến đây vào lúc chạng vạng, vẻ mặt rất mất hứng, bởi vì
không bắt được Bạch Xá nên tức giận vừa răn dạy lại một đám hạ nhân.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy Thạch Mai đang yên lặng nằm ngủ.
Nhìn dáng vẻ nàng lúc ngủ, Tần Hạng Liên liền thấy tâm trạng tốt lên
rất nhiều, muốn mang Thạch Mai về nhưng hai tay nàng nắm chặt tay thái
hậu, không chịu buông ra.
Kỳ thật Thạch Mai không ngủ, chẳng qua không muốn đi mà thôi.
Tần Hạng Liên hết cách, cũng không thể cưỡng ép tách hai người ra.
Thái hậu nói, “Thân thể nó còn chưa tốt, đừng ép, cứ để nó ở lại đây đi, ta sẽ cẩn thận chăm sóc.”
Tần Hạng Liên thoáng chút do dự, suy tính một lát rồi gật đầu, “Ngày mai ta lại tới thăm nàng ấy.”
Thái hậu gật đầu, để hai nha hoàn tiễn Tần Hạng Liên đi.
Đợi Tần Hạng Liên đi rồi, cửa phòng vừa đóng lại, thái hậu liền vỗ lên vai Thạch Mai ý bảo nàng —— dậy đi!
Thạch Mai tỉnh lại, nhẹ nhàng thở ra.
Đêm đó, đám Thạch Mai luôn ngồi chờ vậy nhưng không có người đến.
Mai Tử bắt đầu thiếu kiên nhẫn suy nghĩ lung tung, thái hậu lại rất
bình tĩnh, thấy Thạch Mai loay hoay đi đi lại lại trong phòng liền lắc
đầu cười, “Con đừng nóng, phải tin tưởng hắn chứ.”
Thạch Mai gật đầu, tin tưởng là một chuyện nhưng lo lắng lại là một chuyện khác.
Đang lúc do dự chợt nghe tiếng người gõ vào cửa sổ.
Thạch Mai mừng rỡ, nhanh chóng chạy ra mở cửa sổ, thế nhưng đứng ngoài
đó không phải Bạch Xá mà là Hứa Hiền đang cười đến không biết xấu hổ.
“Ngươi…” Thạch Mai nheo mắt, quẹt miệng tỏ vẻ bất mãn.
Hứa Hiền vội nói, “Bạch Xá không sao, hắn đi đánh lạc hướng Tần Hạng Liên rồi, chúng ta mau đi cứu hoàng thượng thôi!”
Thái hậu cả kinh, “Tìm được hoàng thượng rồi sao?”
Hứa Hiền gật đầu, “Giam ngay trong hậu cung luôn, thủ vệ cực kỳ nghiêm ngặt, nhưng mà huân hương ngươi cho dùng tốt lắm.”
Thạch Mai gật đầu, thổi tắt nến vờ như thái hậu muốn đi ngủ còn mình thì cùng Hứa Hiền trốn ra ngoài.
“Bạch Xá không sao chứ?” Thạch Mai hỏi.
“Không sao, chuyện ngươi nhịn đói hắn cũng biết đấy.” Hứa Hiền trêu
chọc, “Đau lòng muốn điên rồi, Tần Hạng Liên lúc này như cá nằm trên
thớt, Bạch Xá không thể không làm thịt gã.”
Hai người tránh khỏi binh lính tuần tra, đi về phía cửa một đại điện cũ nát phía tây.
Bên trong cung điện cực nhiều lính gác, đám binh tướng này đứng cứng đờ môt chỗ không nhúc nhích, thoạt nhìn như đang ngẩn người, đương nhiên…
Nếu không nhìn kỹ, vẫn cảm thấy giống hệt như bình thường.
Hứa Hiền tò mò hỏi Thạch Mai, “Ngươi đưa cho bọn ta hương gì đó?”
“Là ‘hương định thân’.” Thạch Mai nói, “Người nào ngửi phải mùi này sẽ không còn khả năng cử động.”
“Còn có loại hương này hả, hế, đỡ phải điểm huyệt.” Hứa Hiền chậc chậc mấy cái, mang Thạch Mai trèo tường vào sân sau tìm đến một gian phòng
bị khoá.
Trong phòng vừa bẩn vừa loạn, bàn ghế đổ rạp trên đất, một người ngồi ngơ ngác trên giường xem ra cũng trúng phải ‘hương định
thân’, người này chính là hoàng đế đương triều.
Thạch Mai nhíu
mày. Nàng từng gặp qua hoàng thượng một lần, rất hợp cạ với nàng, cả
người hắn không có lệ khí như Tần Hạng Liên mà mang đến cảm giác vừa
hiền hoà vừa cơ trí. Không thể nào ngờ tới lúc này hắn lại có dáng vẻ
nghèo hèn, râu ria xồm xoàm hai mắt vẩn đục, hiển nhiên là bệnh không
nhẹ.
Y thuật của Hứa Hiền rất cao, đi qua bắt mạch, khẽ nhíu
mày, “Ối, hoàng thượng thân trung kỳ độc, tình huống lúc này rất không
tốt.”
Thạch Mai chạy đến chỗ đặt lư hương, mở nắp nhìn vào bên
trong, lại ngửi một lát, quả nhiên có một mùi hương kỳ dị —— hoá ra là
‘hương thạch não”
‘Hương thạch não’ này Thạch Mai từng nhìn
thấy trong bút ký của Trần Thức Mi, loại hương phấn này hiểm vô cùng, nó làm đầu của người trúng độc sẽ cứng ngắc như tảng đá, cả người điên
điên khùng khùng, si si ngây ngốc.
Thạch Mai lấy ra một viên
thuốc mà độc bà đưa cho, thuốc này màu đỏ, sắc đỏ sậm không sáng bóng,
như một viên ngọc san hô. Nghe nói thứ này cực kỳ trân quý, chỉ cần một
viên cũng có thể trị liệu kỳ độc, bách bệnh đều có thể chữa xong. Độc bà từng nói với Thạch Mai, để cho người trúng độc ăn thuốc này, vô luận
trúng phải kỳ độc nguy hiểm thế nào cũng sẽ khỏi.
Thạch Mai định cứu ngựa chết thành ngựa sống, liền lập tức cho hoàng thượng ăn thuốc này.
Quả nhiên, ánh mắt đang dại ra của hoàng thượng dần dần có tia sáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...