Sau khi Mạnh Tĩnh Vi đi tới bệnh viện, mới biết được bên phía bệnh viện đã sắp xếp để thực hiện cuộc phẫu thuật cho mẹ vào ngày mai. Chỉ cần nghĩ đến khi mẹ được phẫu thuật thì có hy vọng phục hồi như cũ, cô lập tức cực kỳ vui vẻ.
Mạnh Tĩnh Vi đi tới phòng bệnh, mở cửa bước vào, mới bước một bước vào bên trong phòng bệnh, đã cảm thấy không khí có chút không ổn. Mặc dù cảm thấy kỳ lạ, nhưng Mạnh Tĩnh Vi cũng không suy nghĩ nhiều mà đi về phía trước, chưa đi tới giường bệnh, hai ánh mắt lạnh thấu xương, và khinh bỉ bắn về phía cô làm cô không khỏi ngơ ngẩn.
“Đừng lại đây!”
Mạnh Tĩnh Vi đang định bước về phía trước nhưng lại dừng bước vì sự tức giận của mẹ, vẻ mặt cô đầy khó hiểu: “Mẹ?”
Thang Mẫn trợn mắt nhìn chằm chằm vào Mạnh Tĩnh Vi, không hề lên tiếng.
Mạnh Tĩnh Vi đã cảm thấy kỳ quái, tầm mắt chuyển sang em trai, nhưng Mạnh Tuấn Sinh lại dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô. Loại không khí quái dị này làm Mạnh Tĩnh Vi lo lắng.
“Mẹ, con...”
Mạnh Tĩnh Vi còn chưa nói xong, một luồng gió lạnh mạnh mẽ đánh úp vào mặt cô. Mạnh Tĩnh Vi vô ý thức nheo lại mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng dưng bị đau.
“Vô sỉ, cái đồ sao chổi, người phụ nữ đê tiện này.” Thang Mẫn tức giận mắng to.
Mạnh Tĩnh Vi mở mắt ra, đầy bụng nghi ngờ, vừa muốn mở miệng hỏi rõ ràng, khóe mắt vô tình nhìn xuống tờ báo đang mở ở dưới đất, hai mắt bỗng chốc trợn to, chỉ thấy tựa đề làm người ta kinh sợ ——
“Hai thiếu gia nhà Lục - Tôn, đã công khai tranh đoạt gái làng chơi trong buổi tiệc.”
Phía dưới tựa đề còn có một bức ảnh, là hình ảnh Lục Thiên Hữu ôm cô, muốn kéo cô lại gần mình, mà Tôn Thiếu Khang cũng nắm tay của cô không buông.
Cô không tự chủ lui về phía sau mấy bước, rốt cuộc cũng hiểu rõ ánh mắt tức giận, khinh bỉ của mẹ, cùng với khó hiểu của em trai từ đâu mà đến. Làm sao cô cũng không nghĩ tới chuyện của ngày hôm qua, thế nhưng lại xuất hiện trên báo ngày hôm nay.
“Cái đồ sao chổi này, cút ra ngoài cho ta!” Thang Mẫn gầm lên.
“Mẹ, xin người hãy nghe con giải thích.” Vẻ mặt Mạnh Tĩnh Vi lo lắng, gấp gáp muốn giải thích.
“Có cái gì hay để giải thích, cút đi!” Thang Mẫn mở to mắt tức giận.
“Mẹ, con...”
"Đi ra ngoài!" Thang Mẫn tức giận cắt ngang lời còn chưa nói xong của Mạnh Tĩnh Vi.
Mạnh Tĩnh Vi sợ khi khiến tâm tình mẹ kích động thì sẽ ảnh hưởng tới bệnh tình của bà, không thể làm gì khác hơn là cố nén nước mắt xoay người, từ từ đi ra phòng bệnh, rời khỏi bệnh viện.
Khi Thang Mẫn nhìn bóng lưng Mạnh Tĩnh Vi biến mất, thì giận đến không kiềm được nặng nề hừ một tiếng, “Kiếp trước không biết đã tạo cái nghiệt gì, lại có thể sinh ra loại con gái này. Tuấn Sinh, về sau gặp cô ta, không cần xem như chị gái nữa.” Đứa con này có lẽ thật sự là do người phụ nữ đê tiện tới đầu thai.
Bà ghét Mạnh Tĩnh Vi là có nguyên nhân. Tại thời gian đầu khi bà mang thai, chồng bà bị phụ nữ bên ngoài quyến rũ, mà bà cho là chồng thay lòng, có liên quan với việc bà mang thai, cho nên, bà vô cùng chán ghét đứa nhỏ này, nếu không phải là muốn lợi dụng đứa bé tới xoay chuyển tâm tư của chồng, thì bà đã bỏ đứa nhỏ này rồi. Còn người phụ nữ kia có lẽ là làm quá nhiều chuyện xấu, nên đẫ mất mạng trong một lần tai nạn xe ngoài ý muốn, chồng bà cũng vì vậy mà quay lại bên cạnh bà.Tuy người quay lại nhưng trái tim lại không quay lại, gần như ngày nào bọn họ cũng cãi vã, lúc cuộc sống ồn ào như vậy, bà sinh ra Mạnh Tĩnh Vi, mà sự nghiệp của chồng cũng có vấn đề vào lúc đó, liên lụy bà phải trải qua một thời gian khó khăn gian khổ, cũng vì vậy bà càng ghét đứa nhỏ này hơn, bà thường nghĩ, đứa con này nhất định là người phụ nữ kia tới đầu thai để hành hạ bà.
Mạnh Tuấn Sinh không có đáp lời của mẹ, khuôn mặt trẻ con không nhìn ra bất kỳ cảm xúc dao động gì. Liếc thấy những từ trên báo viết, cậu kinh hãi không thôi, cậu không tin chị sẽ làm ra chuyện như vậy; coi như đúng, cậu tin tưởng chắc chắn chị cũng có nỗi khổ tâm riêng của mình.
Đầu óc cậu bỗng chốc thoáng qua một hình ảnh, chị giao cho cậu sổ tiết kiệm là bảy con số, chẳng lẽ tiền thuốc của mẹ là chị lấy......
Nếu thật như cậu đang suy nghĩ, thì sự hy sinh của chị không khỏi cũng quá lớn rồi.
*********
Vuốt đau đớn truyền tới từ trên mặt, Mạnh Tĩnh Vi thất hồn lạc phách trở lại nhà trọ.
Cô ngồi không nhúc nhích ở trên ghế sa lon, ngay cả khi Lục Thiên Hữu quay lại ngồi ở bên cạnh cô, cô cũng không biết.
“Tĩnh Vi.” Lục Thiên Hữu nhẹ giọng gọi, thấy người đẹp không phản ứng chút nào, anh ôm cô, dùng gương mặt cọ cọ trên cổ trắng như tuyết của cô.
Lúc đầu, Mạnh Tĩnh Vi vẫn không có phản ứng, cho đến khi trên cổ truyền tới cảm giác như gãi ngứa khiến thân thể khẽ run, cô mới hoàn toàn lấy lại tinh thần. Cô cuống quít đẩy anh ra, tay chân luống cuống nói: “Anh đã trở lại.”
Lục Thiên Hữu khẽ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào gương mặt lo lắng của Mạnh Tĩnh Vi, thất thần quay lại, câu hỏi của cô thật không cần thiết.
Anh lui người ra, tròng mắt khẽ híp một cái, thấy phản ứng của cô không giống như trước, đột nhiên hỏi: “Em xem qua báo ngày hôm nay rồi hả?”
Thân thể Mạnh Tĩnh Vi hơi chấn động một cái, chần chờ một chút mới gật đầu một cái.
"Ừ."
"Đó là một chuyện ngoài ý muốn, anh không có ý muốn kéo em xuống nước."
"Cái gì?" Mạnh Tĩnh Vi khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh.
Lục Thiên Hữu liếc mắt nhìn cô chăm chú, sau một lúc lâu, mới khẽ thở dài "Thật ra mà nói, Tôn Thiếu Khang có quan hệ họ hàng với anh."
Mạnh Tĩnh Vi mở to mắt, không thể tin, có quan hệ họ hàng, vậy vì sao một màn chạm mặt ở tiệc rượu kia, bọn họ cho cô cảm giác giống như là kẻ thù có thù oán sâu nặng với nhau vậy.
Lục Thiên Hữu thấy được câu hỏi từ trong mắt cô, lạnh nhạt nói: "Mẹ của Tôn Thiếu Khang, là em gái của mẹ anh, xét về vai vế mà nói, anh nên gọi bà một tiếng dì. Người dì này của anh, tính cách tâm cao khí ngạo lại không chịu thua, mà người trong nhà hết lần này tới lần khác, thường hay lấy mẹ anh cùng bà ra làm so sánh, mỗi lần gần như đều là mẹ anh hơn một chút, dần dần, đã tạo nên tức giận trong lòng bà, bà không tin mình sẽ thua mẹ anh về mọi thứ; mà cảm xúc bất mãn này của bà cũng truyền cho em trai họ của anh là Tôn Thiếu Khang. Từ nhỏ, Thiếu Khang bị suy nghĩ của dì ảnh hưởng, luôn xem anh như kẻ địch của cậu ta, chỉ cần đánh bại anh, cậu ta chính là người thắng, cho nên chỉ cần là tất cả của anh, cậu ta đều có suy nghĩ muốn cướp lấy, dĩ nhiên là cũng bao gồm cả phụ nữ, nếu ngày đó anh biết là cậu ta sẽ về nước để tham gia tiệc rượu khai mạc, anh sẽ không dẫn em tới đó."
Dường như Mạnh Tĩnh Vi đã hiểu rõ gật đầu một cái, thì ra là giữa anh em bọn họ còn có một tầng ân oán này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...