Có Tiểu Thuyết Ngôn Tình Nào Có Một Nữ Chính Lý Trí Không FULL


10
Ta đi theo Chu Uyển Uyển và Cố Chuẩn về Chu phủ, hôm nay là ngày lại mặt.
Chu phủ là gia tộc thương nhân, gia tài có thể gọi là phú khả địch quốc.
Cho nên phủ đệ của Chu phủ xây rất xa hoa lộng lẫy, sáng ngang với phủ đệ thân vương.
Dù thế hệ này của Chu gia không làm quan nhưng địa vị vẫn hơn người.

Phu nhân Chu phủ là đích nữ của Dương Vương, ngày xưa phải xin hoàng thượng mới được thành chỉ thành hôn.
Bước vào cửa, nhân lúc suy nghĩ của Chu Uyển Uyển đang đặt trên người Cố Chuẩn, ta lặng lẽ đi tới viện tử của mình.
Trương ma ma đang đứng đợi ở đây, bà cầm bao đưa cho ta, hung ác nói:
“Ngươi làm gì thế? Nguyện vọng của nương ngươi lúc lâm chung là hi vọng ngươi sống bình an khỏe mạnh cơ mà.”
Ta ôm bà, bình tĩnh nói: “Không thể được, ta không muốn chết đi trong thầm lặng như nương.”
“Ma ma cứ yên tâm chờ đi, đợi ta thành công chắc chắn A Phúc sẽ đón người ra, để người dưỡng lão.”
“Ta không muốn cả đời người đều bị nhốt ở đây.”
Năm nương chết, ta mới bảy tuổi.

Bảy tuổi ăn đồ bẩn thỉu trong phủ, nếu không có Trương ma ma bảo vệ ta bình an trưởng thành thì có lẽ ta đã phải chịu rất nhiều khổ đau.
Trong bao tay của ta chính là số sổ sách thất lạc khiến lão gia tức giận rời đi mà ta vô tình nghe được khi bị phạt quét dọn giữa đêm năm mười hai tuổi.
Bên trong ghi lại rất nhiều chi tiêu hàng năm, tiền mua lương thực, vải bố, muối, thậm chí còn có tiền mua đồ rèn và mỏ khai thác trên đỉnh núi.
Số tiền chi tiêu rất lớn, không giống chi tiêu của một hộ gia đình mà giống chi phí nuôi quân hơn.
Đêm đó tay chân ta lạnh ngắt nhưng trái tim đập nhanh liên hồi.
Ta muốn tìm cơ hội khiến tên lão gia thất đức kia chết đi, báo thù cho nương.
Ta trộm đem những sổ sách đó về chỗ của ta, rón rén tìm kiếm nơi cất giấu trong phòng.
Ta vừa tìm được một nơi cất giấu thì lại quay đầu thấy Trương ma ma đứng ở cửa lặng lẽ nhìn ta.

Bà vươn tay ý bảo ta đem số sổ sách kia giao cho bà, ta quật cường quay đầu sang chỗ khác, đứng im bất động.
Trương ma ma tức thở hổn hển, bịt chặt lỗ tai mắng ta: “Nha đầu chết tiện, có muốn sống nữa không hả? Mau đưa mấy thứ đó đây.”
Sức lực ta yếu, giật giật mấy lần với Trương ma ma rồi cuối cùng cũng bị bà giật được.

Bà hất ta ra rồi hung hăng bảo ta xem như chưa từng có việc này.
Sáng tinh mơ ngày thứ hai, cả phủ đều bị lật lên.
Lão gia hạ lệnh điều tra cả phủ, lục soát tất cả.
Họ lật tung phòng của ta từng trong ra ngoài, lật đi lật lại muốn tìm nơi ta giấu số sách.
Tra cả một ngày, đến chập tối mới thông báo đã tìm được, hóa ra là hiểu lầm.
Đến đêm, ta tái nhợ quỳ xuống bên chân Trương ma ma.
Trương ma ma không khách khí với ta như thường ngày, bà mắng ta ngu như lợn, uổng công sinh ra, mắng một hồi.
Cuối cùng bà lấy số sách ra rồi nói với ta: “Ta tạm thời giữ những thứ này cho ngươi, nếu sau này ngươi vẫn khăng khăng muốn lấy thì có thể tìm ta.”
Lúc đó ta mới biết ma ma cũng giống nương, bà là nha hoàn thuộc của hồi môn của phu nhân, bà cũng bị tên lão gia thất đức kia nhúng chàm.
Nhưng Trương ma ma kiên cường hơn nương, thông minh hơn nương và cũng độc ác hơn nương.
Bà vứt hết gai nhọn của mình, quỳ xuống trước mặt phu nhân, thề rằng phu nhân mãi mãi là chủ tử của mình.
Vì vậy, bà là người sống sót, nương là người chết đi.
11
Ta lặng lẽ giấu sổ sách có chứng cứ ở một nơi bí mật rồi trở lại thân phận của mình.
Không biết Chu Uyển Uyển nói gì với phu nhân mà bà ta lại cho gọi ta tới gặp bà ta.
Ta vừa bước vào cửa, phu nhân lập tức đứng dậy nắm chặt tay ta, dù giọng điệu nổi cáu nhưng câu từ vẫn dịu dàng như thường lệ.
Bà nói: “A Quỳnh chịu khổ rồi, Uyển Uyển được nuông chiều, nhờ A Quỳnh giúp nàng.”
Ta vội vàng quỳ xuống, lo sợ khẳng định với phu nhân:
“Không, không có gì, đây là việc nô tỳ phải làm ạ.”
Phu nhân thỏa mãn vỗ tay ta, cười nói:

“Đứa trẻ ngoan.”
Phu nhân nhà giàu vui vẻ mặc tơ lụa sang quý lên người, đeo vàng bạc đá quý, cuộc đời trôi qua như ý.

Năm tháng không lưu lại một chút dấu vết nào trên khuôn mặt bà, bà vẫn đẹp như thiếu nữ tuổi đôi mươi.
Ta cúi đầu không dám nhìn bà, ta sợ mình nhớ nương, sợ mình không kiềm được cừu hận trong mắt.
Nương mãi mãi yên nghỉ ở tuổi hai mươi lăm, nhưng người hại nương lại vô lo vô nghĩ sống cuộc đời giàu sang của mình, ta hận.
“A Quỳnh, cơ thể Uyển Uyển có chướng ngại, đành nhờ ngươi hầu hạ cô gia thay Uyển Uyển.

Ngày khác để Uyển Uyển làm chủ cho ngươi, để cô gia nạp ngươi làm thiếp.”
“Mẫu thân, ta không muốn để Cố Chuẩn nạp một tiện tỳ làm thiếp!”
“Uyển Uyển! Chớ nói bậy.”
Phu nhân mắng Chu Uyển Uyển, bà đỡ tấm thân đang quỳ của ta dậy.
“Ôi, sao đứa trẻ này cứ động chút lại quỳ xuống thế! Đứa trẻ ngoan, mẫu thân ngươi mất từ khi ngươi còn nhỏ.

Theo lý mà nói ngươi nên gọi Uyển Uyển một tiếng tỷ tỷ, gọi ta là mẫu thân.

Bây giờ ngươi còn đi theo Uyển Uyển làm của hồi môn, hai tỷ muội phải chăm sóc lẫn nhau đấy!”
“Ngươi cũng biết Uyển Uyển mong manh, cơ thể khó thụ thai hơn người khác.

Mẫu thân hứa với ngươi, chỉ cần ngươi có thể nối dài hương hỏa, mẫu thân nhất định sẽ để cô gia nâng ngươi lên làm thiếp.”
Ta liên tục quỳ xuống: “Phu nhân, nô tỳ nào dám, được làm việc cho tiểu thư là vinh hạnh của nô tỳ.”
“Đứa trẻ ngoan.”


Ta bước ra khỏi phòng, sau lưng là mồ hôi lạnh.

Đứng ngoài phòng vẫn nghe loáng thoáng tiếng Chu Uyển Uyển mắng ta là tiện tỳ.
Ta đi giữa những cây ngô đồng trong viện, nụ cười thấp thoáng sau lớp lá.
Nương, nhanh thôi, lão gia và phu nhân sẽ xuống dưới đó cùng người.
12
Đêm đó nhóm người trở về Cố phủ.

Sau khi về Cố phủ, Chu Uyển Uyển bảo ta đổi váy áo với nàng, trang điểm thành dáng vẻ của nàng rồi đẩy ta vào phòng Cố Chuẩn.
Nàng to giọng hung ác nói: “Tiện tỳ, ngươi nhanh chóng mang thai đi, nếu không ta sẽ bán ngươi vào hoa lâu, để ngươi mang thai ở đó.”
Việc Chu Uyển Uyển tằng tịu trước lễ thành hôn có Cố Chuẩn biết, Chu Tương biết, phu nhân biết.
Vừa muốn đền bù cho Cố Chuẩn vừa muốn mặt mũi cho nữ nhi Chu gia, tự nhiên ta phải thay Chu Uyển Uyển đến lôi kéo y, Cố Chuẩn theo đó mà biết được thân thế của ta.
Ta co rúm người, run rẩy cúi đầu nói “Vâng”.
Đêm đến, Cố Chuẩn ôm ta, nói nhỏ bên tai ta, hôn cái trán bóng loáng đầy mồ hôi của ta, cử chỉ thân mật, yêu thương vô bờ.
“Quỳnh Nhi, hôm nay Chu phu nhân tìm nàng làm gì?”
Ta vùi đầu trong lồng ngực rắn chắc của y, khóe miệng khẽ nhếch lên, giọng điệu nũng nịu: “Bà, bà ấy bảo ta mau chóng mang thai cho A Chuẩn.”
Cố Chuẩn hôn ta đến động tình, nhìn vài cái y đã hiểu có chuyện gì xảy ra.
Sau đó y thấp giọng cười khẽ bên tai ta, âm thanh ám muội mị hoặc:
“Đến phu nhân cũng muốn Quỳnh Nhi mang thai con của ta.”

Ta đi ngủ rất muộn, Cố Chuẩn mang một bát thuốc đen sì tới cho ta.
Y nói thuốc này dùng để bồi bổ thân thể, là thuốc phu nhân các nhà uống để dễ dàng nối dài hương hỏa hơn.
Ta nâng bát thuốc lên, ngửi thấy mùi thuốc quen thuộc, ta nhếch miệng cười ngọt ngào với y:
“Đa tạ A Chuẩn, ngươi đối xử với ta tốt quá.”
Ta vừa nói vừa uống cạn bát thuốc, lòng thầm nghĩ thuốc này có mùi còn nặng hơn thuốc Chu Uyển Uyển uống để sảy thai lần trước.
Có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn, trưởng bối vì muốn có hài tử mà đã mang một đống thuốc đến.
Cố Chuẩn dùng ánh mắt phức tạp nhìn ta, ta cũng ngẩng đầu nhìn y, y lại nhếch miệng cười cưng chiều với ta: “Đừng nói cảm ơn, Quỳnh Nhi học ai mà làm gì cũng muốn nói một tiếng cảm ơn với người đó thế.”

13
Bụng Chu Uyển Uyển càng lúc càng lớn, nàng cần giấu nó đi.

Thời gian ta giả làm nàng cũng càng lúc càng dài.
Cố Chuẩn càng ngày càng trắng trợn ôm ta thân mật trước mặt nàng, y càng thêm sủng ái ta.
Chu Uyển Uyển nhìn ta mặc y phục của nàng, được Cố Chuẩn sủng ái, vô số lần nàng kéo ta tới chỗ không người để mắng.
Mắng mấy câu y hệt nhau.
“Tiện tỳ!”
“Con điếm!”
“Đừng vội đắc ý, sớm muộn gì ta cũng bán ngươi vào thanh lâu.”
Ta đang đứng quay lưng với nàng, may mà ta đã bị nàng mắng quen rồi.

Chỉ cần quỳ xuống, khóc lóc nhận sai để nàng hạ hỏa là được.
May thay gần đây Triệu An thường tới Cố Phủ thăm nàng ta, thường thì khi nàng đang mắng ta được một nửa sẽ có nha hoàn tới bảo nàng ta đi hẹn hò với Triệu An.
Ta đoán Cố Chuẩn cũng biết việc này, thậm chí y còn tự đẩy mình ra để Triệu An đi hẹn hò với Chu Uyển Uyển.
Chung chăn chung gối với y đã lâu, ta cũng đoán được đại khái y định làm gì.
Y nói xa nói gần với ta, hỏi ta có biết gì về chuyện trong Chu phủ không, y còn hỏi hồi bé ta có nghe được động tĩnh khác thường nào không.
Hỏi ta có nhặt được gì trong phủ, hỏi mẫu thân ta có lưu lại di vật gì, có truyền lại lời nhắn gì cho ta hay không.
Nghe xong chuyện về nương ta, y lại càng đau lòng thay ta, muốn trả thù thay ta.
Mấy ngày nay quả thật y đối xử rất tốt với ta, quan tâm che chở ta gấp đôi ngày trước.
Nghỉ học còn muốn đưa ta ra ngoài du ngoạn, biết ta thích ăn bánh quế hoa ở phường Vân Quý thì xếp hàng từ sớm để mua rồi tự tay đút ta ăn.
Thậm chí lúc y tình cờ biết ta thích hoa quỳnh, mà hoa quỳnh nở đẹp nhất trong đêm, y dậy từ sáng sớm chỉ để cho ta tận mắt thấy hoa quỳnh.
Y triền miên hàng đêm với ta, ngày lại vấn tóc cài trâm trang điểm cho ta.
Ánh mắt y nhìn ta rất si tình, dù ánh mắt ấy chỉ do ta tự suy diễn ra nhưng khi quay đầu chắc chắn sẽ đối diện với ánh mắt ấy của y.
Cả phủ đều bảo Cố Chuẩn yêu đến thảm rồi.
Nếu như bây giờ ta không gánh vác mối thù giết mẹ thì có lẽ ta đã tin y yêu ta thật lòng, tiếc rằng ta chưa từng tin y..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận