Tác giả: Vô Danh
Thể loại: Truyện Teen
Nguồn:
Trạng thái: FULL
Số chương: 33
Tần suất cập nhật: 1 phút/chương
Ngày đăng: 5 năm trước
Cập nhật: 5 năm trước
Tôi lê bước trên hành lang,không muốn bước vào lớp vì tôi biết tôi sẽ chạm mặt anh. Tôi quá yếu đuối tôi sợ tôi sẽ ngã lòng. Hiện tôi không muốn yêu mà cũng không cần yêu. Có ai thấu hiểu cho tôi? Nếu được đổi tôi sẽ đổi hết cả để lấy lại thời gian hạnh phúc trước kia. Ba tôi sẽ sống lại, Tiểu Phong sẽ không đi và mẹ tôi sẽ không mù lòa.
Nhưng tôi còn đủ lí trí để biết rằng đó là điều không thể. Hạnh phúc bây giờ là điều tôi không thể với tới. Tôi tự nhủ thầm: về nhà thôi nhưng về mà làm gì khi tôi không muốn đối mặt với sự thật là gia đình tôi đã tan vỡ. Trường học và gia đình không nơi nào thuộc về tôi. Ngồi xuống băng ghế đá,tôi ngồi như vô thức. Không suy nghĩ chỉ nhìn về một hướng. Ánh mắt vô hồn.
Chuông trường reo lên báo hiệu ra về nhưng tôi vẫn ngồi đó. Không suy nghĩ,không nói chuyện chỉ im lặng và quên đi cuộc sống. Xung quanh tôi toàn là những lời mỉa mai, dối trá. Tiếng đồn mỗi lúc một độc thêm. Bạn tôi nhìn tôi, khinh bỉ, xem thường tôi. Ngay cả thầy cô cũng thế, bàn tán, không,tôi không muốn nghe. Im hết đi! Bỗng nhiên Minh Hùng lại và kéo tay tôi.
Tác giả : Vô Danh
Thể loại: Truyện Teen
Nguồn:
Trạng thái: FULL
Số chương: 33
Tần suất cập nhật: 1 phút/chương
Ngày đăng: 5 năm trước
Cập nhật: 5 năm trước
Tôi lê bước trên hành lang,không muốn bước vào lớp vì tôi biết tôi sẽ chạm mặt anh. Tôi quá yếu đuối tôi sợ tôi sẽ ngã lòng. Hiện tôi không muốn yêu mà cũng không cần yêu. Có ai thấu hiểu cho tôi? Nếu được đổi tôi sẽ đổi hết... tất cả để lấy lại thời gian hạnh phúc trước kia. Ba tôi sẽ sống lại, Tiểu Phong sẽ không đi và mẹ tôi sẽ không mù lòa.
Nhưng tôi còn đủ lí trí để biết rằng đó là điều không thể. Hạnh phúc bây giờ là điều tôi không thể với tới. Tôi tự nhủ thầm: về nhà thôi nhưng về mà làm gì khi tôi không muốn đối mặt với sự thật là gia đình tôi đã tan vỡ. Trường học và gia đình không nơi nào thuộc về tôi. Ngồi xuống băng ghế đá,tôi ngồi như vô thức. Không suy nghĩ chỉ nhìn về một hướng. Ánh mắt vô hồn.
Chuông trường reo lên báo hiệu ra về nhưng tôi vẫn ngồi đó. Không suy nghĩ,không nói chuyện chỉ im lặng và quên đi cuộc sống. Xung quanh tôi toàn là những lời mỉa mai, dối trá. Tiếng đồn mỗi lúc một độc thêm. Bạn tôi nhìn tôi, khinh bỉ, xem thường tôi. Ngay cả thầy cô cũng thế, bàn tán, không,tôi không muốn nghe. Im hết đi! Bỗng nhiên Minh Hùng lại và kéo tay tôi.