Trong lúc nói chuyện, bên ngoài truyền đến động tĩnh, Mạnh Hổ đột nhiên căng thẳng, tay cầm chặt cán thương, nhìn ra bên ngoài với vẻ cảnh giác.
Tuy trong lòng biết có khả năng là các chiến hữu đã mang túi tiếp tế từ trên vách núi trở về, nhưng trong tiềm thức vẫn sẽ cẩn thận.
Dù sao những chiến sĩ bệnh tật đều ở chỗ này, lỡ như bị kẻ thù nước M mò vào thì mọi thứ đều đã muộn màng.
Nhưng rất nhanh anh ta đã thả lỏng, bởi vì người trở về thật sự là nhóm Yến Thiếu Ngu.
Chiến hữu trở về, trên mặt mỗi người đều lộ ra nụ cười vui sướng và nhẹ nhõm.
Mưa đã ngừng rơi, trong không khí bốc lên mùi của đất bùn.
Mạnh Hổ buông cán súng xuống, toe toét miệng tới nghênh đón: “Trung đội trưởng, thế nào rồi, chuyến đi này của tôi và Vương Hâm không uổng công chứ?”
Yến Thiếu Ngu buông hai túi tiếp tế trên người xuống, ngước mắt nhìn Cố Tiểu Tây một cái, trên gương mặt lạnh lùng nở nụ cười hiếm thấy.
Anh rất ít khi cười, nhưng khi nở nụ cười vui mừng lại khiến người ta hết sức choáng váng.
Đuôi mắt hẹp dài của anh nhướng lên, nói: “Đúng là uổng công đi ra ngoài nhưng thiếu chút nữa đã không trở về.”
Khóe miệng Mạnh Hổ co rút, trong lòng thầm mắng, cái tên miệng rộng Vương Hâm này, người còn chưa trở về mà đã kể hết ngọn nguồn mọi chuyện.
Anh ta còn đang tính phải khoác lác một phen như thế nào, dù sao hai binh đội của nước M đã biến mất, đây chính là công lao lớn!
Tuy anh ta không định mặt dày mà nhận hết công lao về phần mình, nhưng anh ta cũng đã mang túi tiếp tế về mà!
Trong tình huống toàn bộ chiến sĩ của trung đội 168 đều phải chịu đói, công lao này của anh ta cũng không tính là nhỏ đúng không? Nhưng Vương Hâm kia lại kể chuyện xấu hổ ấy ra, tính ra cũng tại anh ta, đã quên nói trước với người kia, để cùng nhau thảo luận về lời giải thích.
Mạnh Hổ mỉm cười ngượng ngùng, chỉ vào trong nham động, rồi nói: “Trung đội trưởng, đồng chí Cố đúng là thần y! Lúc cô ấy tới mang theo thuốc, lập tức đã chữa khỏi cho những người ngã bệnh ở bên trong, hơn nữa trạng thái của mọi người đều khá hơn rất nhiều!”
Nói đến chuyện này, anh ta lại không khỏi ưỡn ngực, giống như người cứu mọi người là anh ta vậy.
Chân mày của Yến Thiếu Ngu khẽ nhúc nhích, anh rất hiểu Cố Tiểu Tây, biết trước đây cô chưa từng tiếp xúc với y học, nhưng lần trước ở thành phố Hoài Hải, cô lại có thể cực kỳ thong dong tỉnh táo mà xử lý vết thương của đạn.
Giờ đây còn có thể trị bệnh cứu người.
Tiến bộ của cô dùng mắt thường cũng có thể thấy, hơn nữa trước khi đến đã chuẩn bị thuốc, đủ có thể thấy là cô đã tính toán từ trước.
Anh tiến lên vài bước, nắm lấy tay Cố Tiểu Tây, cũng không nói lời cảm ơn.
Tình cảm của hai người bọn họ đã không cần dùng đến những lời cảm ơn nông cạn này để biểu đạt, ngước mắt nhìn thấy tinh thần của mọi người trong nham động đã có chuyển biến tốt hơn rất nhiều, khiến tinh thần của anh cũng được thả lỏng.
Anh vẫn luôn lo sợ, sợ quyết sách của mình khiến toàn quân của trung đội 168 bị tiêu diệt.
Nhưng anh là trung đội trưởng, cần gánh vác trách nhiệm, đã đưa ra quyết định như vậy thì không thể sợ đầu sợ đuôi.
Lương thực cạn kiệt thì săn bắt dã thú, đạn dược không có thì hoàn toàn ẩn núp đi, tránh né binh lính nước M, không nghênh đón trực diện.
Anh vẫn luôn cảm thấy mình có thể làm được, nhưng các chiến sĩ cứ lần lượt ngã xuống, đói khát và hoàn cảnh gian khổ đã khiến anh hiểu được, lúc này đây nói không chừng sẽ thật sự thất bại, anh không hối hận, nhưng sẽ tự trách áy náy.
Ngày qua ngày, kiên trì đã lâu, không ngờ lại có được một cơ hội sống.
Mà cơ hội sống này, lại do người anh yêu mang đến.
“Bọn họ đã khá hơn rất nhiều rồi.” Cố Tiểu Tây nắm chặt tay Yến Thiếu Ngu, nhẹ giọng nói.
Yến Thiếu Ngu ừ một tiếng, nhìn ấm nhôm trong tay mọi người, con ngươi hơi lóe sáng, nghĩ đến nước giếng mà cô từng mang cho anh, mát lạnh ngọt ngào, dường như có thể chữa trị tổn thương cơ thể.
Mặc dù có chút khó tin, nhưng sự thật chính là như thế.
Chuyện này anh chưa từng nói với người khác, giờ đây nhìn thấy ấm nước trong tay các chiến sĩ, môi mỏng không khỏi mím chặt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...