Mạnh Hổ vốn dĩ còn muốn nói thêm vài câu, thấy thế vội vàng dừng lại.
Môi Cố Tiểu Tây tái nhợt, cũng không tiếp tục hỏi nữa, cô ngước mắt nhìn phía chân trời xám xịt, nói: “Nhìn thời tiết chắc là sắp mưa rồi, cầm đồ trở về đi, đừng để nhóm Thiếu Ngu chờ lâu quá.
”
Mạnh Hổ gật đầu: “Ừ, đúng là nên về, đi lâu quá rồi.
”
Vương Hâm cười khổ một tiếng: “Chỉ sợ trung đội trưởng đã sớm nhận ra có điều không đúng, cho rằng chúng ta đã hi sinh vì tổ quốc.
”
“Chúng ta vẫn nên mau chóng mang đồ trở về thôi, trở về ăn cho nóng, hơn nữa với hỏa lực và vũ khí của hai binh đội nước M, chúng ta có thể phát động phản công, nói không chừng còn có thể thừa dịp cơ hội này mà giết ngược lại, dẫn đầu phá vòng vây đấy!”
Ngược lại Mạnh Hổ cực kỳ tự tin, đeo từng cái ba lô căng phồng lên trên người, nhưng ba lô nặng trịch khiến cả người anh ta đứng cũng không vững, cảm giác suy yếu do suy dinh dưỡng lâu dài mang đến, không phải một hai món đồ hộp là có thể giải quyết được vấn đề.
Nhìn anh ta suýt nữa ngã xuống đất, Vương Hâm bước lên phía trước đỡ anh ta, hốt hoảng hô lên: “Cậu vừa vừa phải phải thôi!”
Mạnh Hổ đặt mông ngồi dưới đất, nhìn hai mươi chiếc ba lô tiếp tế, bỗng thấy nhức đầu: “Nếu chúng ta không mang đồ về, nói không chừng sẽ có binh lính của nước M mò tới, rồi lấy đồ đi mất thì phải làm sao? Những đồ ăn bên trong túi tiếp tế này rất quan trọng đối với trung đội 168 của chúng ta, chỉ cần có thể mang về, rất nhiều vấn đề phiền toái có thể giải quyết một cách dễ dàng!”
Vương Hâm míp môi, nói: “Hay là thế này đi, cậu dẫn đồng chí Cố trở về, bảo trung đội trưởng sắp xếp người tới đây lấy.
Tôi sẽ ở chỗ này trông coi, phòng ngừa người nước M tới đây bao vây, nếu có tin tức thì tôi còn có trở về báo tin.
”
Vừa nghe lời này, Mạnh Hổ đã lộ vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu: “Không được!”
“Đồng chí Vương Hâm, thể chất của cậu kém, luôn bị hôn mê, lỡ như người nước M tới mà trùng hợp cậu bị hôn mê thì phải làm sao? Chẳng phải như vậy sẽ chậm trễ chuyện lớn à? Thế này đi, cậu đưa đồng chí Cố trở về, tôi ở lại đây trông nom!”
“Được rồi, cứ quyết định như vậy.
Hai người mau đi đi, chúng ta đã trì hoãn thời gian quá lâu rồi.
”
Mặc dù Mạnh Hổ nói chuyện không dễ nghe, nhưng ngôn từ rất quyết liệt, hiển nhiên đã nhận nhiệm vụ nguy hiểm về phần mình.
Vành mắt của Vương Hâm có chút đỏ, anh ấy vừa muốn nói, Cố Tiểu Tây đã nói: “Dùng dây leo kéo đi.
”
Ánh mắt Mạnh Hổ sáng ngời: “Đồng chí Cố, cô không chỉ là quân y của trung đội 168 chúng tôi, còn là cố vấn của chúng tôi nữa!”
Vương Hâm lại có chút chần chờ: “Những túi tiếp tế này không nhẹ, nếu kéo theo sau bằng dây leo, có thể sẽ đè lên cây cỏ.
Lỡ như bị nước M tìm kiếm được tung tích thì không ổn đâu, chẳng thà tìm người tới đây còn hơn?”
Vừa nghe như vậy, Mạnh Hổ cũng do dự, nếu quả thật bởi vì túi tiếp tế mà bại lộ vị trí ẩn núp thì đúng là mất nhiều hơn được.
Cố Tiểu Tây cũng ngạc nhiên nhìn Vương Hâm một cái, người này cũng có chút đầu óc, cô trầm ngâm một lát, nói: “Đúng là như vậy, nhưng cũng không cần quá lo lắng, sắp mưa rồi, mưa to sẽ che lấp tất cả dấu vết trong rừng.
”
Mạnh Hổ nhếch miệng cười, gật đầu nói như thật: “Được rồi Vương Hâm, chúng ta mau bắt đầu làm việc thôi.
”
Nói xong, anh ta bắt đầu bẻ dây leo, dây leo rất dẻo dai chỉ dùng tay rất khó bẻ gãy.
“Dùng cái này đi.
” Cố Tiểu Tây rút dao găm từ trong túi tiếp tế ra, đưa cho Mạnh Hổ và Vương Hâm.
Sau khi hai người nhận lấy thì bắt đầu cắt dây leo, chỉ chốc lát sau, đã cắt được một cái dây theo thật dài, cột các túi tiếp tế ở trên dây leo.
Sau đó kéo thử, thật sự dễ dàng hơn việc vác trên người rất nhiều.
Ba người dập tắt đống lửa, xách theo một dây túi tiếp tế, mò mẫm đi về phía trước.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...