Nói đến cái này, Bạch Mân không khỏi nhíu mày, thật cẩn thận nói: “Thiếu Ngu vẫn chưa có tin tức gì sao?”
Mọi người trong nhà đều biết Yến Thiếu Ngu đã ra tiền tuyến, bình thường cũng không ai dám nhắc đến, sợ kích thích lòng bất an của cô.
Cố Tiểu Tây rũ mắt cụp mi, lắc đầu, đã gần nửa năm, vẫn luôn không có tin tức gì của Yến Thiếu Ngu, không phải cô không có viết thư đến quân khu, thậm chí cô còn gửi mấy bức thư cho Từ Xuyên Cốc, đáng tiếc, đá chìm đáy biển, không có một lời hồi âm.
Cô không biết là do tình hình chiến tranh ở tiền tuyến ẩn giấu quá mức, hay là trong đó đã xảy ra biến cố gì.
Bạch Mân thở dài, môi khẽ nhúc nhích, muốn nói vài lời khuyên bảo giải sầu, nhưng lại không nói nên lời, ở một nơi như tiền tuyến, tình hình thay đổi trong nháy mắt, ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nếu xui xẻo, cũng có khối người không còn xương cốt.
Cố Tiểu Tây thay quần áo, nói với Bạch Mân: “Đi làm việc thôi.
”
Sở dĩ cô có thể an ổn ở lại huyện Thanh An, là tự tin vì vốn dĩ kiếp trước Yến Thiếu Ngu vẫn luôn sống bình an đến cuối cùng, Điền Tĩnh cũng không có giao thoa gì với Yến Thiếu Ngu, hơn nữa ở rất xa thủ đô, nếu không có người nhúng tay vào vận mệnh của anh không có khả năng thay đổi.
Nhưng đã nửa năm trôi qua, vẫn không có tin tức, cô thật sự rất lo lắng, vả lại kiên nhẫn đã gần như cạn kiệt.
Bạch Mân nhìn cô một cái, thấy sắc mặt cô không có gì thay đổi, cũng buông lỏng lo lắng, thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Cố Tiểu Tây đi đến văn phòng của Lý Tự Ngôn, ông ấy đang rũ mi xem bệnh án, nghe thấy tiếng động, ngước mắt lên nhìn về phía Cố Tiểu Tây, trong mắt nhất thời lộ ra ánh sáng nhu hòa: “Tiểu Tây tới rồi à, một tháng này đã quen việc chưa?”
Cố Tiểu Tây thu liễm cảm xúc, nhẹ giọng nói: "Bác sĩ Lý khách khí quá rồi, tôi đã học được rất nhiều từ ông.
”
Nghe thấy lời này, Lý Tự Ngôn cười khổ lắc đầu, gật đầu với Cố Tiểu Tây nói: "Cô ấy cô nương, chỉ có hai người chúng ta, cô có thể để lại cho tôi chút mặt mũi không? Tôi biết cô có thiên phú, trời sinh chính là chủ đề bạn chuẩn trong bữa tối, cuộc sống sau này còn dài lắm.
”
Cố Tiểu Tây không nói gì, sau một lúc lâu, Lý Tự Ngôn nói: "Hôm nay không có ca phẫu thuật, mấy ngày nay cô đã mệt nhọc rồi, nên nghỉ ngơi đi.
”
Tuy nhiên, ông ấy vừa dứt lời, ngoài hành lang liền vang lên tiếng bước chân gấp gáp, còn có người không ngừng hét lên: "Bác sĩ Lý! Bác sĩ Lý! Có bệnh nhân được đưa tới, gãy xương ở ngực và bụng!”
Sắc mặt Lý Tự Ngôn trở nên nghiêm trọng, lập tức đứng lên, nói với Cố Tiểu Tây: "Đến phòng giải phẫu!”
Khi một già một trẻ đến phòng giải phẫu, liền nhìn thấy một người đàn ông đang nằm trên giường giải phẫu không ngừng kêu rên, tuổi tác khoảng ba mươi, hai mắt anh ta nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, xương lồng ngực bị gãy khiến cho anh ta cực kỳ thống khổ.
Lý Tự Ngôn là một người kỳ cựu trong việc cứ chữa bệnh cứu người, chẳng mấy chốc đã đúng bệnh hốt thuốc, bắt đầu làm giảm đau cho anh ta, sau đó dùng kỹ thuật ép trở lại vị trí vũ, da thịt dắt kéo, Cố Tiểu Tây ở bên cạnh hỗ trợ, tiếng kêu rên trong phòng giải phẫu dần dần nhỏ lại.
Một ca phẫu thuật kéo dài hai tiếng đồng hồ, người đàn ông trên giường giải phẫu cũng hôn mê chìm vào giấc ngủ.
Khi Cố Tiểu Tây đang sắp lại những dụng cụ y tế còn sót lại, thấy được cái tên dán trước giường giải phẫu của người đàn ông: Hạ Hồng Chương.
Đôi mắt cô hơi lóe lên, nghiêm túc quan sát người đàn ông nằm trên giường bệnh, tuy rằng diện mạo không được tuấn tú bằng Hạ Lam Chương, nhưng về tổng thể xem ra cũng không tệ, cả lại giữa mày có vài phần tương tự với Hạ Lam Chương, nhìn bộ dạng này, hai người thật sự là hai anh em.
Vì mối quan hệ chiến hữu giữa Hạ Lam Chương và Yến Thiếu Ngu, cô không khỏi chú ý đến Hạ Hồng Chương nhiều hơn một chút.
Cô nhớ rõ Hạ Hồng Chương cũng là một nhân vật lớn nào đó quân khu nào đó, nếu không anh ta cũng sẽ không thể dễ dàng đưa anh em kết nghĩa vào quân khu thứ tám, liệu anh ta có biết tin tức gì ở tiền tuyến không? Suy nghĩ này khiến Cố Tiểu Tây khẽ nhúc nhích trong lòng, thêm vài phần mong đợi.
Cô cũng biết thông tin tiền tuyến thuộc về bí mật quân sự, Hạ Hồng Chương không nhất định sẽ nói ra.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...