"Được rồi, thời gian của tôi có hạn, chúng ta vẫn nên mau chóng bàn bạc về chuyện hợp tác đi.
Những gì mà tôi nói lúc nãy chắc hẳn là suy nghĩ của anh đúng không? Nói đi, chính phủ mấy người muốn bao nhiêu lợi nhuận và một mức giá cố định.
Nếu đàm phán thành công thì chúng ta ký hợp đồng.
Bằng không thì thôi vậy."
Cố Tiểu Tây nghĩ đến Cố Tích Hoài đang khổ sở chờ đợi mình ở nhà khách, môi cô mấp máy.
Lúc trước, cô đã hứa với anh ấy là mình về sớm một chút.
Lần này thì tốt rồi, đã trễ mất hai tiếng.
Lúc này, Tống Kim An cũng bình tĩnh lại, anh ta suy nghĩ, nói: "Nguồn cung cấp lương thực vốn là của cô, tôi chỉ cần 10% lợi nhuận thôi."
Nghe vậy, trong lòng Cố Tiểu Tây có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài.
Cô cười nói: "Đây là chính là ý kiến của một mình anh sao?"
Nếu như là con cáo già Tống Lâm kia, chắc chắn là ông ta không thể nào đòi 10% lợi nhuận như thế đâu.
Anh chàng Tống Kim An này đã mềm lòng với cô rồi sao?
Tống Kim An thấy được trong ánh mắt của Cố Tiểu Tây nhiều hơn mấy phần dò xét, biết cô không tin tưởng mình nên anh ta vội vàng mở miệng nói: "Vốn dĩ tôi làm việc vì nhân dân quần chúng.
Tôi đòi mười phần trăm lợi nhuận cũng chỉ vì khơi thông mối quan hệ thôi, cô đừng hiểu lầm."
Anh ta sảng khoái như vậy, Cố Tiểu Tây cũng ra quyết định nói: "Được, 10% lợi nhuận.
Vậy chúng ta trực tiếp viết hợp đồng và đóng dấu đi."
Điều kiện tốt như vậy dâng tới cửa, cô không đồng ý mới là đồ đần.
Về phần sau khi Tống Lâm biết chuyện này sẽ có phản ứng gì, đây cũng không phải là vấn đề mà cô phải suy xét.
Dù sao có đứa con trai ruột là Tống Kim An chắn ở đằng trước, Tống Lâm không đến mức nổi điên đâu.
Triệu Ngọc Long cười ha hả làm người chứng kiến, ông ta hỗ trợ trong toàn bộ quá trình ký hợp đồng.
Hợp đồng nhanh chóng được ký xong.
Một hợp đồng chia thành hai bản và cùng đóng dấu được xem như xong chuyện.
Tống Kim An bỏ hợp đồng vào trong túi hồ sơ, đôi mắt anh ta sáng ngời.
Sau khi tới thành phố Phong, cuối cùng anh ta đã hoàn thành được một việc có lợi cho mình.
Cố Tiểu Tây cầm bản hợp đồng cũng đứng lên, nói: "Được rồi, anh và Hình Kiện có thể bàn bạc những việc cụ thể còn lại.
Sau này, toàn mọi mọi chuyện sẽ do anh ta đảm nhận.
Về phần tôi, không có chuyện quan trọng cũng đừng có liên lạc với tôi.
Tôi đi về trước đây, hẹn gặp lại."
Cô phải trở về, có hợp đồng trong tay.
Hình Kiện cũng không phải là thằng ngu, những việc tiếp theo hoàn toàn không cần cô phải lo nữa.
Hơn nữa, khi có một cái tên chính thức, sau này cô cũng có thể yên tâm hơn, không cần phải lo lắng cho sự an toàn của Hình Kiện và dfams người dưới trướng.
Và việc làm ăn của phố lương thực cũng có thể tiến hành một cách công khai.
Cố Tiểu Tây phủi mông một cái, vung tay lên như chủ quán.
Cô vừa đi ra khỏi văn phòng chưa được mấy bước, Hình Kiện đã đuổi theo cô.
"Tổ tông nhỏ của em ơi! Chị có thể đừng nói giỡn như thế được không? Chuyện quan trọng như vậy mà chị để em tới đàm phán sao?" Hình Kiện hơi có chút nghiến răng nghiến lợi.
Một tên lưu manh đã từng lấy việc bắt cóc để sống, kinh doanh trên phố lương thực cũng không tệ.
Hiện tại, vậy mà gã ta còn phải liên lạc với chính phủ nữa sao?
Hơn nữa, đừng tưởng rằng gã ta không biết bây giờ Tống Kim An tốt tính cũng bởi vì sự có mặt của Cố Tiểu Tây thôi!
Gã ta đã từng đánh anh ta thảm như vậy, anh ta suýt chút nữa đã trực tiếp tắt thở.
Gã ta có thể thật sự đàm phán chuyện làm ăn với anh ta trong hòa bình sao? Nói không chừng là anh ta âm thầm giết người không thấy máu, gán ghép cho gã ta một tội danh "Đầu cơ trục lợi", vậy thì nửa đời sau của gã ta phải sống ở trong lao tù!
"Anh cố lên, tôi xem trọng anh, đừng sợ!" Cố Tiểu Tây ý tứ sâu xa vỗ nhẹ vai của gã ta.
Khóe miệng của Hình Kiện giật một cái, gã ta đang định nói cái gì, bèn trông thấy Tống Kim An cầm cặp hồ sơ đi ra ngoài.
Anh ta nói: "Dù sao thì hợp đồng cũng đã ký xong, không bằng tôi đưa cô về nhé? Xe taxi cũng đã đi mất rồi."
Cố Tiểu Tây nghe xong, cô cảm thấy anh ta nói rất có lý, gật đầu nói: "Được, vậy thì chúng ta cùng nhau về đi, Hình Kiện cũng đi cùng đi."
Sau khi chào tạm biệt Triệu Ngọc Long xong, ba người liền rời khỏi xưởng chế biến thực phẩm.
Triệu Ngọc Long quan sát chiếc xe nhanh chóng rời đi, ông ta hơi nheo mắt lại.
Một lúc lâu sau, ông ta cười lắc đầu, không biết là trong lòng ông ta nặng nề hơn hay là thoải mái hơn.
Vẻ ngây thơ của thành phố Phong sắp thay đổi rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...