Nhiếp Bội Lan nắm chặt túi xách trong tay, lạnh lùng nói: “Tuổi còn trẻ, mà sao tính khí dữ dằn thế?”
Cố Tiểu Tây cười khẽ một tiếng, bưng nước trên bàn lên uống thêm một ngụm: “Đã già vậy rồi, mà sao ai nấy cũng mặt dày hết vậy? Tôi còn nhớ, lần trước con gái của cô xuống nông thôn thì chúng ta đã trở mặt rồi mà? Còn cô nữa, lần trước ‘Hạ mình’ tới nhà của cháu đòi đồ bà nội để lại, giờ đây lại kêu gọi trở thủ, định hùa nhau vào à?”
Mục đích của cô hôm nay là cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với mấy người này, kẻo cứ ba ngày hai bữa lại chạy tới đây.
Sức lực cha cô có hạn, đầu óc lại không đủ dùng, thật sự không phải đối thủ của mấy người này.
Cố Tiểu Tây nói một phen, xem như đã trở mắt với mấy người đang muốn cố gắng duy trì vẻ bề ngoài nhã nhặn.
Không khí trong nhà trở nên vô cùng cứng ngắc, thậm chí có vài phần thuốc súng nồng nặc.
Lúc Cố Chí Phượng vội vàng trở về thì đã cảm nhận được bầu không khí nặng nề.
Ông ấy nhíu mày, nhìn mấy người ngồi ở giường đất, niềm vui sướng lúc nghe tin bỗng chốc đã tiêu tan hết.
Ông ấy cũng không phải kẻ ngốc, biết bọn họ đến đây không có chuyện gì tốt, nếu không người hơn hai mươi năm không đến nhà, sao bỗng nhiên lại tới?
“Thằng tư, lần trước chị đã nói với em, bảo em quản lại đứa con gái này của em.
Em nhìn xem, ăn nói kiểu gì vậy? Miệng và răng còn có lúc đánh nhau, chúng ta là chị em từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, cãi nhau một trận thì không qua lại nữa sao?”
“Giờ đây chị cả cũng đến thăm em, chẳng lẽ em cũng không nể mặt?”
Xưa nay Cố Ngân Phượng đã khéo đưa đẩy, lần trước thật sự bị chọc giận, nhưng bà ta vẫn co được dãn được.
Thằng tư này không chỉ mua xe đạp, còn muốn xây nhà mới, trong nhà không có điều kiện thì dám chơi lớn đến vậy sao?
Dù sao hôm nay bà ta đã hạ quyết tâm, bất chấp thể diện, cũng phải nhận được chút tiền từ thằng tư.
Đều là con do bà cụ nuôi lớn, có ai khác gì nhau đâu? Cho dù không phải con ruột, cũng phải chia một ít chứ? Nuốt một mình coi sao được?
Cố Chí Phượng nhìn chằm chằm mấy người họ, hồi lâu không lên tiếng.
Cố Thiên Phượng phát hiện hôm nay thái độ của ông ấy có chút khác thường, ngày thường bọn họ vừa đến, Cố Chí Phượng đã thân thiện chào hỏi, luôn sợ quan hệ giữa mình và họ trở nên căng thẳng, nhưng hôm nay ông ấy không chào hỏi, cũng không bưng trà rót nước.
Nghĩ như vậy, trong lòng Cố Thiên Phượng có chút dự cảm không tốt, luôn cảm thấy sẽ không được thuận lợi.
“Thằng tư? Em sao vậy? Chị đang nói chuyện với em đấy!” Cố Ngân Phượng tiến lên muốn đẩy Cố Chí Phượng một phen, ai ngờ ánh mắt ông ấy lạnh lùng nhìn về phía bà ta: “Có chuyện gì thì nói thẳng đi, trong nhà đang phải xây nhà, không có nhiều thời gian để hàn huyên”
Trong lúc nói chuyện, ông ấy lau bùn đất dính trên tay lúc đang xây nhà, giọng nói vô cùng bình tĩnh.
Thái độ này của ông ấy khiến Cố Ngân Phượng cũng thấy lo lắng trong lòng, sắc mặt bà ta không tốt lắm, cẩn thận nói: “Thằng tư, em làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao? Đừng nói là còn giận chị hai nhé? Thế này đi, chị hai xin lỗi em, có được không?”
Bà ta đưa tay kéo kéo tay áo Cố Chí Phượng, thấp giọng nói: “Chí Phượng, giờ đây chị hai vất vả lắm mới gọi chị cả tới đây được, chỉ vì muốn bốn anh em chúng ta có thể ngồi xuống vui vẻ nói chuyện, không phải em đã nói rồi sao? Nếu có thể giống như khi còn bé thì thật tốt, em xem, hôm nay chính là một cơ hội! Đừng nóng giận nữa, nghe chị hai đi.”
“Nếu hôm nay mọi người tới vì đồ vật bà cụ để lại thì em khuyên mọi người không cần phải phí sức đâu.
Em đã nói rồi, trong nhà được như thế này đều nhờ em gái của em, không có liên quan gì đến bà cụ cả.”
“Hơn nữa, lúc trước trong nhà bị em phá sạch, chẳng còn thứ gì, mọi người cũng đã tận mắt nhìn thấy rồi.”
“Được rồi, nói xong thì mọi người mau đi đi, em thật sự không rảnh để tiếp đón mọi người.
Về sau cũng đừng tới nữa, em không muốn tình cảm khi còn bé bị tiêu hao hết đâu.” Cố Chí Phượng hất tay Cố Ngân Phượng ra, nói ra lời tàn nhẫn.
Cố Tiểu Tây hơi ngạc nhiên, trong mắt cũng hiện lên một chút ngạc nhiên.
Vốn dĩ cô còn tưởng rằng hôm nay sẽ phải khiến cha đau lòng một phen, không ngờ người đưa ra quyết định không phải cô, cũng không phải Cố Tích Hoài, mà ngược lại chính là ông ấy!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...