"Hả? Xử phạt gì?" Cố Tiểu Tây đối với việc Điền Tĩnh gặp xui xẻo mà trở nên vui vẻ.
Hình phạt này hẳn là không hề nhẹ.
Vương Bồi Sinh chắp hai tay sau lưng, nghiêm túc nói: "Điền Tĩnh và Trần Nhân, mỗi người họ phải lấy ra ba mươi cân lương thực, không hạn chế là loại lương thực gì, xem như là phần thưởng cho cô đã tố cáo những xã viên lười biếng.
"
Nghe vậy, Cố Tiểu Tây khẽ nhướng mày, ba mươi cân lương thực sao? Đây không phải là số lượng nhỏ.
Trong thời đại “lấy lương thực làm gốc”, người dân ở trong thành phố mỗi tháng cũng chỉ được phát ba mươi cân lương thực.
Nhóm xã viên trong đại đội đại khái mỗi người một năm có thể được phát khoảng bốn trăm tám mươi cân lương thực thô, tương đương mỗi tháng được khoảng bốn mươi cân lương thực thô, sau khi tách vỏ thành lương thực ước chừng có thể nhận được khoảng ba mươi hai cân lương thực.
Muốn Điền Tĩnh và Trần Nhân mỗi người giao ra đồ ăn của một tháng, cũng coi như là xử phạt rất nghiêm khắc.
Cố Tiểu Tây không có ý kiến, cười nói: "Cám ơn chủ nhiệm Vương.
"
Vương Bồi Sinh khoát tay, chuyện này coi như là giúp trong đội giải quyết một nỗi lo, có sự răn đe này, say này nếu có người có ý định muốn dùng mánh lới để gian lận thì cần phải suy nghĩ cho thật kỹ, cắt bỏ một tháng lương thực như thế này còn đau đớn hơn bị xẻo thịt.
Hai người nói qua loa vài câu thì chào tạm biệt.
Trên đường Cố Tiểu Tây xách rổ đi về nhà, thì thấy tốp năm tốp ba nhóm xã viên cùng nhau đi đến chỗ chăn nuôi để tập hợp, chuyện chấm công là việc quan trọng, cho dù còn đang ăn cơm dang dở cũng bỏ bát xuống chạy đi chấm công.
Cô đi một mạch về đến nhà thì trông thấy Cố Chí Phượng đang đứng ở trước cửa nhìn ngó xung quanh, vừa thấy cô về đến thì nhẹ nhàng thở ra: "Bé.
Con nói con đó, hở một tí lại một mình chạy lên trấn trên, con còn đang bị thương đó.
"
Cố Tiểu Tây đặt cái giỏ xuống: "Cha.
Cha và anh cả không đi chấm công sao?"
"Đang chuẩn bị đi.
" Cố Chí Phượng thấy Tiểu Tây đã trở về, trong lòng cũng yên tâm, ông ấy gọi Cố Đình Hoài cùng đi đến chỗ chăn nuôi.
Cố Tiểu Tây nhìn thấy hai người đi xa, lúc này mới thấy thịt gà ở trong giỏ ra rửa sạch, sau đó mang gà đi hầm canh, chờ đến súp gà hầm chín rồi thì nhào ít bột ngô rồi cán ra sau đó cho vào trong nồi đun lên, đảm bảo vừa ngon lại no bụng.
Cô vừa vào cửa, Cố Duệ Hoài đang ngồi ở trên giường đất ở phòng khách sưởi ấm lập tức lườm một cái rồi bỏ vào phòng.
Cố Tích Hoài ngược lại không có biểu cảm ghét bỏ, anh ấy nhìn gà ở trên tay của Cố Tiểu Tây kinh ngạc hỏi: "Em lấy đâu ra tiền?"
Ngày hôm qua ăn thịt lợn, hôm nay lại ăn thịt gà, cho dù là người thành phố mỗi ngày cũng không dám sống như thế này.
Cố Tiểu Tây cũng không giấu diếm, nếu không chạm mặt với Cố Duệ Hoài, chắc chắn sẽ khiển trách cô, cô đành phải nói: "Em lấy đôi giày lưới trắng cha tặng mang đi bán, buổi tối hầm canh gà cho mọi người ăn.
"
Sắc mặt Cố Tích Hoài dịu đi, khẽ gật đầu.
Trong phòng cửa mở nhưng ngoài trời đã sập tối
Cố Tiểu Tây lấy dầu hỏa ra thắp đèn, trong phòng có chút ánh sáng, thấy thế Cố Tích Hoài chần chờ một chút vẫn lấy sách ra đọc, đọc được một ít anh ấy lại lên tiếng: "Em sẽ không kêu cha mua cho em đôi giày khác nữa đó chứ?"
"Em sẽ không.
" Cố Tiểu Tây nói rất nghiêm túc mà không hề có chút do dự nào.
Cố Tích Hoài yên tâm, chuyên tâm đọc sách.
Chẳng mấy chốc mùi súp gà hầm ngập tràn căn phòng, súp gà vàng óng trong nồi sắt lấp lánh lớp dầu, Cố Duyệt Hoài rắc một nắm hành lá xắt nhỏ, mùi thơm càng thêm rõ ràng, k1ch thích sự thèm ăn của người khác.
Cô nhanh tay nhào bột, cán bột rồi cắt ra thành sợi bỏ vào trong nồi đun lên.
Sợi mì đang nhảy múa trong nồi súp gà, mùi thơm lan tỏa khắp nơi, chỉ nhìn thôi là biết hương vị rất ngon ngọt tự nhiên.
Cố Tiểu Tây vừa nấu cơm xong, Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài đã quay về.
Trên tay hai người đều cầm sổ chấm công, trên mặt tươi cười lộ ra vẻ tương lai làm quan rộng mở, suốt cả đường đi không ngừng cười cười nói nói với nhau, có thể thấy cuộc sống đã dần đi vào quỹ đạo, tương lai cũng có hi vọng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...