Yến Thiếu Ngu rời khỏi ký túc xá đi đến một góc vắng vẻ, động tác có hơi vội vàng mở phong thư ra, thật ra nội dung bức thư tổng kết lại chỉ có một câu: Thiếu Ngu, chúc mừng năm mới, em đã đến Hoài Hải Thị, muốn gặp anh, trả lời càng nhanh càng tốt.
Ngón tay thon dài của anh nắm chặt lá thư, nhìn những dòng chữ ở trên đó, vẻ mặt đầu tiên là có chút ngạc nhiên sau đó lại có chút vui mừng.
Yến Thiếu Ngu mím chặt môi, anh siết chặt lá thư rồi nhanh chóng xoay người sải bước đi về phía phòng làm việc của thủ trưởng.
Anh gõ của, giọng nói của Từ Xuyên Cốc từ bên trong truyền ra: “Mời vào!”
Sau khi bước vào, trước tiên Yến Thiếu Ngu chào Từ Xuyên Cốc theo tiêu chuẩn quân đội, sau đó anh dùng giọng nói lạnh lùng nói ra mục đích đến lần này: “Báo cáo thủ trưởng, đối tượng của cháu đến thăm, mong chú có thể cho cháu một tờ giấy ra vào quân khu.
”
“Đối tượng sao?” Từ Xuyên Cốc đặt lá thư trong tay xuống, vẻ mặt của ông ấy ngạc nhiên nhìn về phía Yến Thiếu Ngu.
Ông ấy đứng dậy nhìn Yến Thiếu Ngu từ trên xuống dưới vài lần, trong lòng thầm nghĩ, thằng nhóc này lớn lên bề ngoài càng ngày càng hấp dẫn người khác, có đối tượng cũng là chuyện bình thường, chẳng qua, nếu như là một cô gái nhà thế gia ở thủ đô vậy thì cần phải nghĩ cặn kẽ một chút.
Đương nhiên ông ấy sẽ không nói những điều này ra, chỉ tò mò hỏi: “Cháu có đối tượng khi nào?”
Yến Thiếu Ngu mím chặt môi, mắt nhìn thẳng không hề có ý định giải thích sự tò mò của Từ Xuyên Cốc.
Từ Xuyên Cốc cảm thấy không thú vị, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đối tượng của cháu đến Hoài Hải Thị sao?”
Nhắc đến chuyện này, gương mặt đẹp trai từ trước đến nay đều không có biểu cảm của Yến Thiếu Ngu lộ ra một chút dịu dàng, ừ một tiếng.
Từ Xuyên Cốc thấy vậy thì càng ngạc nhiên hơn, càng thấy tò mò với cô gái có thể thu phục được Yến Thiếu Ngu, ông ấy suy nghĩ một chút rồi nói: “Quân khu của chúng ta không dễ vào, vừa hay ngày mai chú muốn đến Hoài Hải Thị, cháu có thể đi cùng chú.
”
Yến Thiếu Ngu bỗng nhiên hỏi: “Đến Hoài Hải Thị?”
Từ Xuyên Cốc thu lại nụ cười trên mặt, giọng nói trầm xuống: “Bí thư tỉnh ủy Bạch Kính mới đến tỉnh H nhậm chức, thành phố tổ chức một buổi giao lưu, Tống Lâm gửi thư mời chú đến tham gia, hừ, người đến không có ý tốt.
”
Lúc nói chuyện với Yến Thiếu Ngu, Từ Xuyên Cốc không giấu giếm tí gì, hiển nhiên ông ấy không có ấn tượng tốt với Tống Lâm.
Đối với đề tài này Từ Xuyên Cốc cũng không nói nhiều: “Vừa hay ngày mai cháu có thể đi cùng chú, chú cũng có thể nhân tiện nhìn thấy đối tượng của cháu phải không?”
Yến Thiếu Ngu nghĩ đến trong thư Cố Tiểu Tây có ghi địa chỉ thì không chút do dự nói: “Được.
”
Từ Xuyên Cốc giơ tay lên vỗ nhẹ vai Yến Thiếu Ngu, đối với chàng trai trẻ ưu tú này, tâm trạng của ông ấy rất phức tạp, ông ấy cảm thán nói: “Vậy là được rồi, nên nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian này cháu quá căng thẳng.
”
Trong trại huấn luyện tân binh, không ai liều mạng bằng anh.
Yến Thiếu Ngu không nói chuyện, đôi mắt đen nháy của anh lộ ra vẻ hờ hững, không liều mạng thì sống thế nào?
*
Hoài Hải Thị, nhà khách số một.
Buổi tối Cố Tiểu Tây rảnh rỗi nên đã vào không gian Tu Di làm việc một lát, dù sao chẳng bao lâu nữa người của cả thành phố cần cô nuôi sống, không trồng nhiều loại lương thực thì không cung ứng được, chờ trở lại phải xây nhà, có một căn nhà riêng sẽ dễ làm việc hơn.
Tốc độ dòng chảy trong không gian Tu Di rất thần kỳ, cách đúng đắn là trồng nhiều loại lương thực hơn.
Nếu như cô có thể thông qua chợ đen tích góp một phần của cải vậy thì chờ đến thời đại cải cách mở cửa, cô nhất định sẽ nắm bắt được thời cơ, lợi dụng khối tài sản trong tay để bộc lộ tài năng, trở thành bà chủ lớn mà chỉ cần động tay cũng có thể rung chuyển nền kinh tế thị trường!
Sau khi sống lại một đời, cô biết rõ tầm quan trọng của tiền bạc và quyền lực, tạm thời không thể tiếp xúc được với quyền lực, nhưng phải nắm chắc tiền bạc ở trong tay.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...