Cố Tiểu Tây FULL


Hai đại đội vốn sát bên nhau, nói chuyện một hồi đã đến đại đội Phàn Căn.
So với đại đội sản xuất Đại Lao Tử, kiến trúc của đại đội Phàn Căn có vẻ nghèo hơn một chút, dù là chỗ chăn nuôi hay là văn phòng của đội sản xuất đều trần trụi, từ nơi này có thể nhìn thấy cuộc sống của các xã viên không hề dễ dàng.
Nhà họ Bạch ở phía đông của đại đội, căn nhà vô cùng cũ kỹ, có mấy gian nhà đất nhỏ, gạch được xây bằng bùn đất, trong sân cũng rất lộn xộn.

Uông Tử Yên và Kim Xán nhìn Bạch Mân, không thể tin được một cô gái như vậy lại sống ở nơi này.
Bạch Mân nhận thấy ánh mắt của họ, cũng không cảm thấy xấu hổ, chỉ là mệt mỏi, mệt mỏi từ trong ra ngoài.
Từ nhỏ đến lớn, khoảng thời gian thoải mái nhất, vui vẻ nhất, luôn ở bên ngoài ngôi nhà này.
Bạch Mân hít sâu một hơi, cô ấy vừa mới cố chấp đi theo Cố Đình Hoài rời đi, đã chọc giận cha mẹ và Hoàng Thịnh, lúc này trở về không chừng sẽ gặp phải chỉ trích gì đó.


Cho dù trong lòng sợ hãi, cô ấy cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Đúng như lời Cố Tiểu Tây nói, cả đời người, luôn phải vì thứ mình muốn mà lựa chọn.
Cô ấy đã có quyết định của mình, sẽ vì nó mà đối kháng đến cùng.

Những năm qua cô ấy đã chịu đựng quá quá nhiều, không muốn tiếp tục đi theo con đường mà họ sắp xếp nữa.

Cô ấy là một cá thể độc lập, nên có cuộc sống của chính mình, chứ không phải bị nô dịch mãi mãi.
Nghĩ vậy, vẻ mặt Bạch Mân trở nên cứng rắn.
Cô ấy mỉm cười với Cố Tiểu Tây, Uông Tử Yên và Kim Xán, giọng nói cảm kích: “Chị tới nhà rồi, mọi người mau trở về đi, còn chậm trễ thì trời sẽ tối hơn nữa đấy.

Hôm nay mọi người vất vả rồi, để hôm nào chị mời các em đến tiệm cơm quốc danh ăn cơm!”
Nghe vậy, chân mày của Cố Tiểu Tây khẽ nhúc nhích, ngước mắt nhìn về phía Bạch Mân.
Cô biết Bạch Mân không có tự do, ngay cả mỗi tháng khi phát lương cũng do mẹ cô ấy cầm sổ lương đi nhận, chỉ có thỉnh thoảng em trai em gái trong nhà muốn ăn bánh ngọt hay muốn ăn thịt, mới có thể cho cô ấy một ít tiền, để cô ấy tan tầm thuận tiện mang về.
Nếu cô ấy nói muốn mời họ đến tiệm cơm quốc danh thì đồng nghĩa với việc cô ấy đã muốn thay đổi.

Cố Tiểu Tây khẽ cười: “Tiệm cơm quốc doanh thì không cần đâu, tiết kiệm chút tiền mua cho mình mấy miếng vải, làm mấy bộ quần áo mới thì tốt hơn, chị xem chị mặc cái gì này? Sau này đối tốt với mình một chút, tiền nên tiêu cho mình thì không thể tiết kiệm.”
Bạch Mân có chút sửng sốt, theo bản năng cụp mắt nhìn bộ đồ trên người mình.
Đột nhiên, cô ấy nở nụ cười, chợt gật đầu thật mạnh: “Ừ!
Cố Tiểu Tây xua tay, nói: “Được rồi, trở về đi, chúng em cũng về đây.”
Bạch Mân gật đầu: “Chị nhìn mọi người đi rồi chị vào, mau đi đi.”
Cố Tiểu Tây nhìn cô ấy một cái, cũng không nói thêm gì, kêu Uông Tử Yên và Kim Xán cùng đi.

Trời đã tối, phòng ốc trong đại đội cũng nhiều, rất nhanh bóng dáng của ba người đã biến mất trước mắt cô ấy.
Bạch Mân xoay người nhìn “Căn nhà” mình lớn lên từ nhỏ, tay nắm thành quyền, nhấc chân đi vào trong sân.
Bên kia, lúc nhóm Cố Tiểu Tây vòng qua nhà họ Bạch để rời đi thì nhìn thấy mấy đứa nhóc choai choai tầm mười mấy tuổi đang tụ tập lại để bắn pháo.


Hôm nay là giao thừa, là ngày đón năm mới, cơm nước xong là bạn bè đã hẹn nhau đi ra ngoài chơi, trông rất náo nhiệt.
Ánh mắt Uông Tử Yên nhìn bọn chúng với ánh mắt hâm mộ, cảm thán nói: “Trẻ con thật tốt, không có phiền não.”
Kim Xán phụ họa gật gật đầu, đúng là trẻ con không có phiền não, còn bọn họ thì chỉ có thể đi xa xứ, tới một địa phương hoàn toàn xa lạ để sống một cuộc sống mới, tương lai còn không biết có thể trở về hay không.

Cho dù có thể thì chắc cũng xa xôi khó với.
Cố Tiểu Tây không nói gì, nhưng theo tầm mắt của họ mà nhìn thoáng qua..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui