Ông ấy hắng giọng một cái, nhỏ giọng nói: “Con gái, nhiều tiền vàng như thế, con phải cất thật kỹ đấy.”
Đương nhiên phải cất cho kỹ, năm đó, nhà thờ tổ trong thành bị làm tiền đặt cược cho người khác, cả nhà bọn hợ mới trằn trọc quay trở lại nhà cũ trong thôn, khi đó trong nhà đã hư hại rất nhiều, miễn cưỡng ở hơn mười năm, sau đó mới đập đi xây là căn nhà vách đất thế này.
Thế nhưng phải giấu thế nào, giấu ở đâu lại là một vấn đề cần phải được nghiên cứu.
Cố Tiểu Tây trầm ngâm một lúc, nói: “Cha, cha ngàn vạn lần đừng nói cho anh hai nghe chúng ta có những thứ này nhé.”
Cô vốn chỉ muốn nói như thế, chắc chắn sẽ nhận được ánh mắt thất vọng của cha mình.
Dù sao khi cô nói những lời này, người ngoài không biết chuyện sẽ chỉ cảm thấy cô ích kỷ, hẹp hòi, muốn ăn một mình, không muốn chia tài sản mà tổ tiên để lại cho mấy người anh.
Nằm ngoài dự đoán, Cố Chí Phượng nặng nề gật đầu, nói: “Con gái yên tâm, đừng nói là thằng hai, cho dù thằng cả hay thằng ba, cha cũng sẽ không nói đâu.
Đã nói tổ tiên để lại những thứ này cho con, nói cho bọn chúng làm gì?”
“Những thứ này đều là của con, mấy đứa kia không có phần! Con lặng lẽ giấu kỹ mới đúng, cha sẽ ngậm chặt miệng!”
“Sau này, những thứ này sẽ là của hồi môn cho con mang theo, đừng bận tâm tới mấy đứa anh con, con trai nhà họ Cố là mình đồng da sắt, có thể tự chăm lo cho bản thân mình, sao có thể giành những thứ này với em gái chứ?”
Cố Chí Phượng nói có lý chẳng sợ, dường như rất sợ Cố Tiểu Tây không tin lời mình, thế là lại cẩn thận dặn dò mấy câu.
Nghe cha dặn đi dặn lại, mắt Cố Tiểu Tây không khỏi rung rung, nóng hổi.
Cho dù đang ở trong hoàn cảnh nào, cha vẫn luôn đặt cô lên hàng đầu, cho dù đối diện với tài sản khổng lồ như thế, ông ấy vẫn tĩnh táo dặn dò, không hề kêu cô phải chia cho mấy anh.
Cô cảm thấy mình không xứng với tình yêu sâu như núi của cha cô, trong lòng cảm thấy chua chát, cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong.
Môi Cố Tiểu Tây mấp máy, mãi một lúc lâu sau, mới nói: “Cha, thật sự xin lỗi cha.”
Thật sự xin lỗi, làm hại cha đã lớn tuổi như thế còn phải bôn ba bên ngoài, thật sự xin lỗi vì đã hại bố bệnh tật quấn thân như thế còn phải ngồi tù chờ chết.
Thật sự xin lỗi đã khiến cả nhà họ Cố nhà tan cửa nát, chết thê thảm.
Cố Chí Phượng hơi vui trong lòng, giơ tay lên vỗ nhẹ đầu cô: “Con bé ngốc, sao còn xin lỗi cha thế này? Có việc gì phải xin lỗi đâu chứ? Cha rất vui khi được đối xử tốt với con, ở trong lòng cha, người nào cũng không bằng con gái của cha.”
Cố Tiểu Tây ngẩn ra, chợt mỉm cười.
Cô xoa dịu cảm xúc mình một cái, mở cái rương thứ tư ra.
Trong rương chứa đầy những cuộn giấy, tiện tay mở ra một cuộn đều là hàng thật.
Nếu như đặt ở thế hệ sự, một bức họa như thế cũng có thể đấu giá được mấy chục triệu.
Cố Chí Phượng cười ha ha một tiếng: “Đồ mà tổ tiên ta để lại đều không phải đồ thường, con gái, con phải giữ gìn thật kỹ đấy.
Giấu đi, không thể để bất kỳ người nào biết được đâu.
Ba về trước đây, tránh để mấy đứa anh con sinh nghi, con cũng ngủ sớm một chút đi.”
Cố Tiểu Tây gật đầu: “Vâng ạ.”
Cô tiễn Cố Chí Phượng về, sau đó lại cài chốt cửa, lúc này mới bắt đầu nghĩ cách nên xử lý những thứ này thế nào.
Chắc chắn không có cách nào bán được, nếu bị báo lại sẽ lại kéo theo một đợt tai họa không đáng có, những thứ này nếu để tới đời sau sẽ là những tác phẩm vô cùng quý giá, thế nhưng ở thời điểm hiện tại chỉ là những tác phẩm nghệ thuật chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn.
Nếu không kiếp trước Điền Tĩnh cũng sẽ không dùng những thứ này để đổi lấy công việc.
Vậy cô phải giấu những thứ này ở đâu đây chứ?
Cố Tiểu Tây nhìn xung quanh một lượt, trong căn phòng lớn chừng bàn tay nhìn một chút là hết này, chỗ duy nhất có thể giấu đồ chỉ có gầm giường, thế nhưng nơi rõ ràng như thế, không gọi là giấu, chỉ có thể gọi là để.
Cô vô cùng băn khoăn, suy nghĩ một chút, quyết định lấy đồ trong rương ra trước, phân ra vẫn ít thu hút sự chú ý hơn để cùng một chỗ, huống chi bốn cái rương gỗ màu đỏ giống hệt nhau này thật sự quá nổi bật, không thể đặt trong phòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...