Cố Tiểu Tây nhìn lại, môi đỏ mím chặt.
Cô không ngờ lúc này tình cảm của anh hai đối với Điền Tĩnh lại sâu đậm đến như vậy, thậm chí còn vì cô ta mà cãi nhau với anh cả, cô muốn thốt lên một câu Điền Tĩnh đúng là có sức quyến rũ vô cùng lớn.
Ánh mắt Cố Tiểu Tây mang theo ý trào phúng, giọng nói thốt ra lạnh như băng: "Là em nhờ anh cả giúp em như thế, nếu anh hai muốn đánh thì cứ đánh em đi.
"
Cố Duệ Hoài đang cố nén giận, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm cô: "Là mày? Đúng là do mày.
Tao đã nghĩ đến chuyện này từ lâu, nhất định là mày ghen tị Điền Tĩnh lớn lên xinh đẹp hơn mày.
Cố Tiểu Tây, mày là đồ độc ác.
"
Lúc nói chuyện, ánh mắt của anh ta đỏ ngầu, đỏ đến mức đáng sợ, cả người run rẩy giống như sau đó sẽ lập tức ra tay đánh người, nếu không phải có Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài ở đó, e rằng nắm đấm sắt kia đã vô mặt của Cố Tiểu Tây.
"Em ghen tị Điền Tĩnh lớn lên xinh đẹp hơn em sao?" Giọng điệu của Cố Tiểu Tây nghe ra có chút bỡn cợt.
Không phải cô chưa từng gầy, mặc dù trên trán có một vết sẹo nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người, muốn nói cô ghen tỵ với vẻ đẹp của Điền Tĩnh à, đúng là không còn gì để nói.
"Nếu không thì sao? Điền Tĩnh chỗ nào cũng tốt hơn mày cả? Cố Tiểu Tây, từ nay về sau tao không muốn nói chuyện với mày nữa, tao không có đứa em gái ác độc vô liêm sỉ như mày.
" Nói xong những lời này, Cố Duệ Hoài bỏ chạy ra khỏi cửa.
Cố Tiểu Tây quay đầu nhìn cánh cửa bị anh ta đẩy theo quán tính khép kín, cô cúi đầu im lặng.
Cô biết, nhất định anh ta sẽ tìm Điền Tĩnh.
Nếu tiếp theo anh ta nghe được bởi vì chuyện của Nhậm Thiên Tường mà Điền Tĩnh bị Hoàng Phượng Anh đưa đến trung tâm y tế để kiểm tra e rằng anh ta sẽ làm ầm ĩ một trận nữa mất.
Cô nghĩ mãi cũng không hiểu, rốt cuộc Điền Tĩnh có sức hấp dẫn đến cỡ nào mà có thể khiến cho một lúc có hai người đàn ông mê mẩn cô ta?
"Cố Tiểu Tây, Điền Tĩnh và nhà chúng ta không thù không oán, sao em lại muốn nhắm vào cô ta chứ, lẽ nào là do Trần Nguyệt Thăng?" Cố Tích Hoài nhai kỹ chậm nuốt miếng thịt kho tàu, mùi vị đậm đà lan tỏa ở trong miệng, thật là ngon không gì sánh bằng.
Chỉ có điều anh ấy lý trí và giỏi phân tích hơn.
Cố Tiểu Tây là một người có tính tình bướng bỉnh, chỉ khi đối mặt với Trần Nguyệt Thăng thì dường như cô trở thành một người hoàn toàn khác.
Theo như anh ấy biết, Trần Nhân và Điền Tĩnh có quan hệ không tệ, ngày hôm qua hẳn là không chỉ có mỗi Trần Nhân đánh vỡ đầu của Cố Tiểu Tây mà cô ta còn góp thêm vài lời khiêu khích, nếu không với đầu óc của cô sao có thể nghĩ ra được chuyện lợi dụng Nhậm Thiên Tường để hãm hại Điền Tĩnh được chứ.
Cố Chí Phượng cầm đũa gõ lên mu bàn tay của Cố Tích Hoài, lớn tiếng nói: "Thằng nhóc thối, con ăn ít thịt thôi, để dành cho bé nữa biết không.
Con quan tâm chuyện của Điền Tĩnh làm gì? Con bé làm như vậy đều có lý do cả, con bé là em gái của con, con chỉ cần đứng về phía con bé là được rồi.
"
Cố Tích Hoài bĩu môi, thừa dịp Cố Chí Phượng không chú ý lại gắp thêm một miếng thịt cho vào miệng.
Anh ấy từ tốn nói: "Anh hai thích Điền Tĩnh vô cùng, suốt ngày không ngừng nhắc đến cô ta, chuyện này về sau cũng sẽ chưa yên đâu.
Có điều tay nghề của Cố Tiểu Tây không tệ, anh đã có suy nghĩ khác về em, sau ngày làm ơn đừng chứng nào tật nấy nữa.
"
Nói xong, Cố Tích Hoài lùa hết miếng cơm cuối cùng ở trong bát, lại gắp thêm một miếng thịt kho tàu rồi chuồn vào trong phòng.
Cố Tiểu Tây thấy bóng dáng của anh ấy mà có chút ngẩn người.
Trong trí nhớ, anh ba là người lạnh nhạt với cô nhất, mỗi khi nằm mơ giữa đêm khuya nhớ đến kết cục bi thảm của anh ấy thì trong lòng vô cùng oán hận thế rồi lại quên đi thái độ mỗi khi tranh luận của anh ấy trong mọi việc.
Cố Chí Phượng hừ một tiếng: "Thằng nhóc thối, nói thừa.
"
Cố Đình Hoài có chút dở khóc dở cười, ăn một bữa cơm quan hệ của em gái và thằng hai trở nên căng thẳng, ngược lại quan hệ cùng với thằng ba lại dịu đi, thật lòng không biết nên vui hay buồn.
Đột nhiên Cố Tiểu Tây khẽ cười một tiếng.
Mặc kệ nói như thế nào, có thay đổi là tốt rồi.
Về phần anh hai, mọi chuyện phải dựa vào người thôi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...