Yến Thiếu Ngu nghe giọng nói nhẹ nhàng như nước suối của cô, chỉ cảm thấy tâm trạng nặng nề trong lòng đã thư giãn rất nhiều.
Anh nhướng mày, trán hơi giật giật, nghiêm mặt nói: “Cảm ơn, nhờ mọi người vất vả chăm sóc cho Thiếu Đường vậy.”
Dứt lời, còn không đợi đám người Cố Tích Hoài phấn khởi, anh lại nói: “Trước đây là không biết nhưng hiện tại đã biết, vậy cũng không tiện để Thiếu Đường ở chỗ này ăn ở không được.
Tôi sẽ trả tiền trả lương thực, có chỗ nào cần thì mọi người cứ việc nói.”
Giọng nói của Yến Thiếu Ngu lành lạnh, giọng điệu vô cùng trịnh trọng, như là đang hứa hẹn gì đó.
Cố Tiểu Tây chớp chớp mắt, chợt cười ha hả: “Khách sáo như vậy làm gì? Nhưng từ nay về sau khi anh tan tầm, cũng tới nhà ăn luôn đi.
Dù sao làm cho Thiếu Đường cũng là làm, làm cho anh cũng là làm, thêm một mình anh cũng không nhiều hơn là bao.”
Cố Tích Hoài liếc Cố Tiểu Tây một cái, trong lòng suy nghĩ, người này đúng là thừa thế xông lên, không khách sáo chút nào cả.
Con ngươi của Cố Đình Hoài cũng lóe sáng, xem như đã hoàn toàn chắc chắn tâm tư của Cố Tiểu Tây.
Tay đang nạy óc chó của Cố Chí Phượng cũng dừng lại, mặc dù ông ấy là một người thô kệch, nhưng cũng không ngốc đến vậy.
Sau khi biết lại nhìn Cố Tiểu Tây một cái, khóe miệng giật giật, trong đôi mắt sáng tối đan xen, không biết nên có phản ứng như thế nào.
Cái này gọi là gì? Con gái lớn không dùng được? Nhanh như vậy đã dự định tìm đối tượng cho mình rồi?
Nghe vậy, gương mặt tuấn tú của Yến Thiếu Ngu khẽ sững sờ, dùng ánh mắt kỳ lạ để nhìn về phía Cố Tiểu Tây.
Cố Tiểu Tây không dời tầm mắt đi, con ngươi linh động mỉm cười nhìn anh.
Cho dù là ở trước mặt người nhà, cô cũng không hề che giấu sự vui mừng và tâm tư của mình đối với Yến Thiếu Ngu.
Kiếp này, cho dù không thể hai người không thể tâm đầu ý hợp giống như kiếp trước, cô cũng không muốn bởi vì đủ các nguyên do mà khiến anh không hiểu được tình cảm của mình.
Sống thêm một kiếp, có lẽ thu hoạch lớn nhất của cô chính là nói nhiều hơn.
Có đôi khi, bởi vì một số người không muốn mở lời, mới dẫn đến kết quả trái ngược.
Cơ thể của Yến Thiếu Ngu có chút cứng ngắc, còn không đợi anh lên tiếng, Cố Tiểu Tây đã nói: “Thời gian không còn nhiều, nên về điểm thanh niên trí thức rồi.
Chúng ta đi mau thôi, muốn quá là sẽ không để cửa cho chúng ta đâu.”
Cô chủ động phá vỡ cục diện bế tắc, khiến cơ bắp căng thẳng của Yến Thiếu Ngu lặng lẽ thả lỏng.
Cố Tiểu Tây ngược lại không hề thất vọng trước sự từ chối trong tiềm thức của Yến Thiếu Ngu, cô nói một tiếng với Cố Chí Phượng rồi đi ra cửa.
Yến Thiếu Ngu nhìn bóng lưng của cô, môi nhẹ nhàng mím lại, ánh mắt mang theo vẻ cương quyết cũng dịu lại, dâng lên một tia cảm xúc ngổn ngang.
Trước kia khi ở thủ đô, cũng không phải là chưa từng có ai nhiệt tình với anh như vậy, nhưng anh chưa từng cảm thấy khó xử như thế này.
“Chú Cố, cháu xin phép đi trước.” Yến Thiếu Ngu gật đầu với mấy người Cố Chí Phượng, rồi đuổi theo Cố Tiểu Tây rời đi.
Cố Tích Hoài ghé vào khung cửa, nhìn Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu rời đi, miệng chậc chậc lấy làm kỳ lạ.
Cố Chí Phượng tức giận nói: “Thằng ba, con làm gì vậy?”
Cố Tích Hoài cười ha hả, chậm rãi ngồi xuống giường đất: “Cha, cha còn chưa nhìn ra sao? Con gái yêu quý của cha để ý anh trai của Thiếu Đường rồi.”
Cố Chí Phượng nghẹn họng, vỗ một cái lên đầu Cố Tích Hoài: “Liên quan cái rắm gì tới con? Lo cho bản thân con đi!”
Cố Tích Hoài ôm đầu “Xì” một tiếng, tỉnh bơ ngồi cách xa ra, nghĩ đến sự khác thường khi tối nay họ trở về, cau mày nói: “Hôm nay có phải đại đội xảy ra chuyện gì không? Biểu cảm của hai người không được đúng lắm.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...