“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Yến Thiếu Ngu nhíu mày, khuôn mặt đẹp trai bao phủ một vẻ hung ác.
Anh đang ở đại đội Đại Lao Tử, nếu ở đây xảy ra chuyện thì đối với anh cũng không tốt lắm.
Cố Tiểu Tây nhìn chỗ chăn nuôi hỗn loạn, loáng thoáng nghe được tiếng khóc, trong đó còn có vài từ như “thiếu lương thực”, “không thể sống được”.
Không cần nghĩ cũng biết là Vương Phúc và Vương Bồi Sinh đang nói về vấn đề thiếu lương thực.
Giọng cô lạnh lùng, bình tĩnh đến lạ thường: “Đại đội thiếu lương thực, xã viên đương nhiên sẽ không làm.”
“Thiếu lương thực?” Yến Thiếu Ngu nhướng mày giương lên, sắc mặt thay đổi.
Anh sinh ra và lớn lên ở thủ đô, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu anh cũng chưa từng trải qua tình trạng thiếu lương thực.
Tuy nhiên, ở trong quân đội, anh đã từng phải ăn chuột, nhai vỏ cây, chuyện thiếu lương chắc khác gì thảm họa địa ngục.
Nghĩ đến đây, anh không nhịn được nhìn về phía Cố Tiểu Tây, cảm thấy cô bình tĩnh đến đáng sợ.
Cố Tiểu Tây thẳng lưng, khuôn mặt bình tĩnh.
Thực tế thì cô không hề biết đến sự đáng sợ khi đại đội xảy ra tình trạng thiếu lương thực, nên cũng không hề lo lắng về những phản ứng dây chuyền do nó tạo ra.
“Đi thôi.” Cố Tiểu Tây chú ý đến ánh mắt dò xét của Yến Thiếu Ngu, cũng không giải thích nhiều.
Sớm muộn gì đại đội cũng phải trải qua tình trạng này một lần, thà biết trước còn hơn biết cuối cùng..
Trên đường đi, Yến Thiếu Ngu trầm ngâm hỏi: “Tại sao cô lại mời tôi về nhà ăn cơm? Bạn trai cô không phản đối sao?”
“Bạn trai?” Cố Tiểu Tây hơi ngạc nhiên, khó hiểu nhìn Yến Thiếu Ngu.
Yến Thiếu Ngu cũng không phải là người thích hóng chuyện, anh nghe ở đâu rằng cô có bạn trai?
Đôi mắt hoa đào màu gỗ mun của Yến Thiếu Ngu sắc bén, chăm chú nhìn Cố Tiểu Tây, cô đang giả ngu?
Mặc dù không ngại việc Cố Tiểu Tây có bạn trai, nhưng anh lại không vui khi cô giấu giếm chuyện này.
Đây là vấn đề về nhân phẩm, vì vậy, cô đang ăn trong bát nhìn trong nồi, quyết tâm muốn kéo anh xuống nước?
Cố Tiểu Tây nhận thấy được Yến Thiếu Ngu không vui, nói: “Chính tôi cũng không biết mình có bạn trai đấy.
Anh nghe ai nói?”
Yến Thiếu Ngu không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Hôm nay, giữa trưa.”
“Hạ Lam Chương?” Cố Tiểu Tây suy nghĩ một lát đã hiểu được nguồn gốc của lời đồn.
Cô hơi buồn cười, dừng lại, nghiêng đầu nhìn Yến Thiếu Ngu với vẻ mặt suy tư: “Anh để ý chuyện này sao?”
Cô không đợi Yến Thiếu Ngu trả lời, lại bình tĩnh nói: “Hạ Lam Chương là bạn của tôi, không phải bạn trai.
Anh ấy là bạn thân của dẫn đường Kiệt.
Anh có thể hỏi anh ấy, cũng chính anh ấy đến đây nói cho tôi biết chuyện công xã thiếu lương thực.”
Yến Thiếu Ngu nghe cô nói đến chữ “để ý” thì sắc mặt lạnh lùng mím chặt môi.
Cố Tiểu Tây không muốn nhắc nhiều về Hạ Lam Chương.
Cô biết Yến Thiếu Ngu vốn không thích mình nên lời này không gọi là ghen hay quan tâm mà đơn giản là anh cảm thấy nhân phẩm của cô có vấn đề, không giữ mình trong sạch mà thôi.
Cô nói: “Nhà tôi ở trước mặt.
Ở nhà chỉ có bố tôi, hai anh trai và một em gái.
Có rất nhiều người nhưng anh đừng để ý.”
Nói xong, cô nhìn Yến Thiếu Ngu một cái.
Quả nhiên, sau khi bỏ qua chủ đề này và nhắc đến người trong gia đình, Yến Thiếu Ngu cũng nghiêm túc hơn một chút.
Mặc dù có trả tiền cơm, cũng coi như ăn đồ mình bỏ tiền ra nhưng dù sao anh cũng là thanh niên trí thức đến nhà dân làng ăn cơm nên không thể quá tùy tiện.
Vì vậy, anh cũng thu liễm lại vẻ mặt ngang ngược, bất cần của mình.
Rất nhanh, hai người đã đến tiểu viện nhà họ Cố.
Cố Tiểu Tây nghĩ đến cảnh hai anh em họ sắp gặp nhau thì đè nén nhịp tim đang đập dồn dập, đẩy cửa bước vào.
Yến Thiếu Ngu vừa nhìn rồi đánh giá sân nhà họ Cố, vừa đi theo Cố Tiểu Tây vào nhà.
Cố Tích Hoài đang thịt ăn, nghe thấy tiếng động thì quay đầu.
Khi nhìn thấy Yến Thiếu Ngu đi theo sau Cố Tiểu Tây, sắc mặt anh ấy hơi đổi, đây là ai? Cố Tiểu Tây dẫn bạn trai về?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...