Sau khi mang thai, Cố Tiểu Tây trở thành đối tượng được bảo vệ trọng điểm.
Mỗi ngày Từ Xuyên Cốc đều bảo chú Bình nấu ăn đưa đến ký túc xá cho cô, chay mặn phối hợp, dinh dưỡng cân đối.
Sợ thời gian mang thai khẩu vị của cô không được tốt, rồi bạc đãi chính mình, cũng bạc đãi đứa nhỏ, nên thỉnh thoảng lại đến phòng y tế một chuyến, cùng cô trò chuyện.
Các đồng chí trong phòng y tế, cùng với các chiến sĩ nhỏ bị thương bị bệnh đều tự giác giảm bớt gánh nặng cho Cố Tiểu Tây.
Cố Tiểu Tây sống rất vui vẻ, chỉ là thỉnh thoảng lại nghĩ đến Yến Thiếu Ngu ở thủ đô xa xôi.
Cô cũng không có viết thư báo cho anh biết tin tức này, cô cảm thấy chuyện này vẫn nên nói trực tiếp thì tốt hơn.
*
Thời gian ba tháng thoáng chốc qua đi.
Mặt trời chiều ngã về phía tây, Cố Tiểu Tây mang theo thùng nước, ở bờ biển câu cá.
Cá biển có dinh dưỡng phong phú, thích hợp với cô.
Lúc này, giọng nói Trương Tiểu Mạn vang lên: “Tiểu Tây! Tiểu Tây!”
Cố Tiểu Tây mang theo thùng nước đứng lên, quay đầu nhìn về phía Trương Tiểu Mạn, cô ấy cùng chị dâu Thành tới đây.
Chị dâu Thành nhìn đồ cô xách trong tay, không nhịn được nói: “Trời ơi! Em nói xem, bụng em đã lớn như vậy rồi, còn làm này làm nọ.
Nếu em muốn ăn cá thì cứ nói với chị và Tiểu Mạn một tiếng, tự mình chạy tới mà không sợ nguy hiểm sao?”
Bà ấy tức giận đoạt lấy thùng trong tay cô, cúi đầu nhìn thoáng qua con cá biển đang nhảy nhót bên trong, lại không nhịn được mà cảm thán: “Nhưng cũng thật là kỳ quái, chị và Tiểu Mạnh là con gái ngư dân lớn lên từ đây, mà cũng không được may mắn như em,”
Cố Tiểu Tây chớp chớp mắt, khẽ cười vỗ vỗ bụng, đương nhiên không thể nói là cô nhờ hiệu quả của năng lực chữa trị được.
Chị dâu Thành cũng không để ý chuyện này, ngược lại theo động tác của Cố Tiểu Tây mà nhìn về cái bụng cao ngất của cô, giọng điệu ngạc nhiên nói: “Em nói xem, cái thai của em cũng chỉ mới hơn bốn tháng, mà sao bụng của em lớn thế?”
Cố Tiểu Tây trầm ngâm một lát, nói giống như là đùa giỡn: “Có lẽ em may mắn, một lần có thể sinh mấy đứa?”
Chị dâu Thành vừa nghe thấy, không khỏi vui vẻ: “Nếu thật sự là vậy thì tốt rồi, chị cũng chưa từng nhìn thấy song thai.
Nếu em sinh ra một cặp song sinh thì cũng có thể khiến chị mở rộng tầm mắt!”
Cố Tiểu Tây chỉ cười không nói, cái thai này của cô, thật sự không chỉ có một.
Cô cũng có chút ngạc nhiên, phôi thai nho nhỏ đang lớn lên, lại không phải có một.
Nhưng lời này cũng không cần phải nói.
Cố Tiểu Tây nhìn về phía vẻ mặt không đúng của Trương Tiểu Mạn, nhướng mày rồi khẽ cười nói: “Cô có chuyện gì thế? Xưa nay cô nói rất nhiều, mà sao hôm nay lại bắt đầu giả câm rồi.”
Nói đến đây, chị dâu Thành nhìn thoáng qua Trương Tiểu Mạn, biểu cảm trên mặt cũng trở nên kỳ quái.
Cố Tiểu Tây nhíu mày: “Làm sao vậy? Thần bí thế.”
Trương Tiểu Mạn khẽ ho mấy tiếng, lắc lắc bím tóc, quay đầu nhìn thoáng qua quân khu, sau đó nhỏ giọng nói với Cố Tiểu Tây: “Tiểu Tây, hôm nay cô đi ra ngoài từ sớm, e là không biết, quân khu đã xảy ra chuyện lớn!”
“Chuyện lớn gì?” Cố Tiểu Tây nheo mắt, ý cười trong đáy mắt cũng mất đi độ ấm.
Ba tháng qua, Yến Thiếu Ngu chưa từng gửi một lá thư nào tới, nên có thể thấy tình thế ở thủ đô căng thẳng đến mức nào.
Tòa án quân sự phá án, thời gian sẽ khá lâu, huống chi sự kiện liên quan đến hai đầu sỏ của thủ đô, tình hình sẽ càng nghiêm khắc hơn.
Nhưng trước khi chuyện này chưa có kết luận, rất khó để truyền tin tức ra.
Tin tức tốt duy nhất chính là khoảng thời gian trước báo quốc tế có đăng tin, nước Z và nước E đã đi đến hợp tác mua bán lương thực, dân chúng sắp được ăn no rồi.
Hơn nữa, trên báo viết rõ hai cái tên Tần Hữu Công cùng với Yến Thiếu Ngu, là bên thúc đẩy chuyện này.
Chuyện trước đó Yến Thiếu Ngu tham gia cứu viện của các quan chức ngoại giao nước E đã được truyền đi khắp nơi, hơn nữa đã thành công hợp tác mua bán lương thực, dẫn đến thanh danh của anh đã lập tức được nâng cao.
Ở trong mắt dân chúng, nghiễm nhiên đã trở thành nhân vật anh hùng đáng được kính trọng.
Phe Tần giành được hợp tác với nước E, đủ để chứng tỏ phe Khương đã suy tàn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...